“Sư huynh, sư huynh, chúng ta đi vớt cá vàng đi.”
“Ừ, được.”
“Sư huynh, ở đây có nặn đồ chơi bằng đường nè.”
“Ha ha, sư muội muốn nặn cái gì?”
“Đương nhiên là nặn sư huynh rồi.”
Dọc đường đi, hoa đăng chập chờn. Vân Khinh và Mai Vũ vui cười ầm ĩ trong ngày hội. Vân Khinh sủng nịnh theo sau nàng, bên nàng mọi lúc, mọi nơi.
Nếu thời gian có thể dừng lại thì tốt quá.
Mong tất cả những kỷ niệm đẹp này sẽ không bao giờ nhạt phai.
Bị Mai Vũ kéo đi, Vân Khinh đã nghĩ như thế.
Bộ y phục màu đỏ trên người Mai Vũ khẽ bay bay, nàng quay đầu lại, cười với hắn.
Hắn muốn dùng cả cuộc đời này để giữ mãi nụ cười trên môi nàng, ở bên cạnh nàng.
Mai Vũ, ta rất yêu muội, rất thích nụ cười của muội.
Miếu nhân duyên, chơi cà kheo, sạp vẽ tranh, thi đố đèn.
Mai Vũ và Vân Khinh đã đi qua rất nhiều nơi, cuối cùng hai người đi tới bờ sông, hai bên bờ thả rất nhiều hoa đăng.
Trên ngón út của Vân Khinh và Mai Vũ buộc một sợi dây đỏ, hai người nắm tay nhau, không khí ngọt ngào lan tỏa đến cả những người xung quanh.
Trên bầu trời, pháo hoa nở rộ. Đêm nay làm mai Vũ cảm thấy có gì đó thật quen thuộc. Cảnh tượng này hình như nàng đã từng cùng ai đó trải qua.
Họ cứ đi, đi dọc theo bờ sông, đến khi không còn ai nữa mà chỉ còn hoa đăng trôi theo dòng nước.
Vân Khinh kéo nàng ngồi xuống bờ sông, để nàng tựa vào lòng mình, dịu dàng nói: “Sư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-quan-ruou-doc-tien-quan-ra-di/2479608/quyen-4-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.