Khi trời vừa tờ mờ sáng, Nguyệt Quỳnh liền tỉnh dậy, người ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ, hắn nằm trong vòng tay của người nọ, cả người thực ấm áp, hắn ra một thân mồ hôi. Chậm rãi hướng ra phía ngoài từ trong lòng ngực Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh xốc chăn lên một chút, mát mẻ. Nghiêm Sát ngủ cũng không có tiếng ngáy điếc tai, thực yên tĩnh, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, tiếp tục hồ đồ.Hồi lâu sau, Nguyệt Quỳnh vừa thích ứng với bóng tối khẽ mặt nhăn mày nhíu, hắn nhớ rõ vật điêu khắc trên đỉnh giường của Nghiêm Sát là lão hổ a, khi nào lại biến thành rồng? Nguyệt Quỳnh cảm thấy bản thân mình đã nhìn lầm rồi, cả thiên hạ trừ bỏ đế vương, bất luận kẻ nào cũng không thể sử dụng “long”, cho dù Nghiêm Sát là Vương gia, nhưng nếu y dùng long thì chính là phạm đại tội mưu phản.
Dụi dụi mắt, Nguyệt Quỳnh lại cố mở mắt thật to, chau mày, hắn không có nhìn lầm, quả thật là một con rồng đối diện với vị trí của hắn. Trong lòng Nguyệt Quỳnh động một chút! Trực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm.
“A!”
Người đang nhìn chằm chằm vào con rồng đột nhiên bị một bàn tay to kéo lại, tựa vào một ***g ngực cứng rắn, Nghiêm Sát tỉnh.
“Tướng quân, cái kia.” Người đang bối rối giơ tay trái chỉa chỉa đỉnh đầu. Người này cũng quá minh mục trương đảm[lộ liễu], sao lại dám cho điêu khắc hình rồng ở trên đỉnh giường! Lỡ như bị các công tử phu nhân khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.
“Ngủ!”
Kẻ còn chưa tỉnh ngủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tang-yeu/2543030/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.