Đoạn An Lan ngẩng đầu nhìn ta, không từ chối.
Ta tự mình kể:
"Ngày xưa có một đôi phu thê rất yêu thương nhau. Chàng công tử đèn sách khổ học, một lòng cầu công danh.
Nàng nương tử, vì để tiễn chồng đi thi, đã đem hết của hồi môn và những đồ vật quý giá trong nhà đi cầm cố.
Trước khi đi, chàng công tử nói với nương tử, đợi chàng đỗ cao sẽ xin cho nàng một chức mệnh phụ, để nàng được hưởng phúc cả đời."
"Nàng nương tử ngây thơ chờ đợi... nhưng không ngờ, thứ chờ được lại là một tờ khế ước bán thân vào kỹ viện."
Khói hương trước bàn thờ lúc mờ lúc tỏ.
Không biết là ai đã bị hun cay mắt:
"Thì ra, trên đường đi thi, chàng công tử đã bị một cô nương trong thanh lâu mê hoặc.
Không chỉ tiêu hết sạch tiền bạc trên người, mà còn vì muốn gặp lại cô nương kia, đã vay nợ rất nhiều.
Chàng công tử không trả được, thế là, chàng bán nương tử vào kỹ viện, rồi bỏ trốn."
"Nàng nương tử là một người rất kiên cường, vào kỹ viện không lâu đã bị đánh đến chết.
Đôi mắt nàng không nhắm lại được, có lẽ nàng đang nghĩ, hai đứa con của nàng sẽ không bao giờ chờ được nàng về nhà nữa."
"..."
Kể xong câu chuyện, lòng thành cũng đã trọn.
Đoạn An Lan bất chợt, khóc.
"Lý Chiêu Chiêu, nàng kể chuyện gì vậy huhu, làm sao có kẻ khốn nạn như vậy chứ huhu..."
Mãi một lúc sau, hắn sụt sịt hỏi ta:
"Câu chuyện này là thật sao?"
Thật ra, thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Nàng nương tử đã chết.
Ngay cả kẻ khốn nạn kia, sau khi bỏ trốn không lâu, cũng say rượu ngã xuống hồ, khi vớt lên thì thân thể đã bị ngâm đến biến dạng.
"Giả thôi." Ta siết chặt lòng bàn tay, nói:
"Truyện mà, đều là bịa ra cả."
Đoạn An Lan lúc này mới cảm thấy xấu hổ, vội vàng úp mặt vào khuỷu tay, không thèm để ý đến ta nữa.
Ta kéo kéo tay áo hắn, nghiêm túc thương lượng:
"Đoạn An Lan, ta biết chàng không thích ta, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Chàng lại không thể hưu ta, chi bằng sau này chúng ta sống hòa thuận. Đợi chàng thi đỗ trạng nguyên, chúng ta... chúng ta hòa ly.
Đến lúc đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều nương tử hiền thục, dịu dàng muốn gả cho chàng."
Câu "chúng ta hòa ly" nói trúng tim đen của Đoạn An Lan, tiểu thiếu gia rõ ràng là vui vẻ hẳn lên.
Dù sao thì cha hắn trong thời gian ngắn cũng không đồng ý cho hắn hưu thê.
"Sau này chỉ cần chàng chịu khó học hành, ta sẽ không đánh chàng nữa."
Ta đảm bảo.
Đoạn An Lan chỉ nghe vế sau, phấn khích phủi bụi trên người đứng dậy:
"Đây là nàng nói đấy nhé. Thiếu gia ta đã mấy ngày không đến sòng bạc rồi. Lần trước thua bọn họ mấy nghìn bạc, vẫn chưa gỡ lại được..."
Lời còn chưa dứt, ta đã cầm cây chổi lông gà quất vào bàn tay đang ngứa ngáy của hắn. Đau đến mức hắn hít một hơi.
"Nàng không phải đã nói không đánh người sao? Hơn nữa, ai lại mang chổi lông gà theo người chứ?!"
"Đánh bạc cũng không được!"
"Đánh bạc một lần, ta đánh chàng một lần!"
Tốt lắm, sống hòa thuận có lẽ phải xem xét lại.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.