Là con người mà, ai cũng có giới hạn. Trời tắt nắng, cánh rừng đã âm u nhưng tối đến nó còn trở nên lạnh lạ kì. Do đây ở trên núi, sương xuống lạnh thấu xương nhưng có một người con gái ngồi co ro một góc dưới một gốc thông to. Giữa màn đêm tĩnh mịch, tiếng gió khe khẽ luồn qua những tán lá tạo nên những âm thanh vô cùng đáng sợ. Tiếng côn trùng, tiếng quạ cứ"quác...quác" vang lên như muốn mang linh hồn ai đó đi dần làm con người ta trở nên sợ sệt.
Cô co ro một góc, trong màn đêm có thể nhìn rõ được làn da trắng sáng và gương mặt xanh xao của cô. Óng ánh vài giọt nước mắt trên gương mặt thanh tú, cô gái trong bộ váy óng trắng cùng mái tóc xõa dài...cứ như một bộ phim kinh dị cùng tiếng khóc thút thít càng làm người khác hiểu lầm.
Còn cậu...cậu cũng đang cho người đi tìm anh và cô. Anh đúng thật là...bây giờ cũng mất tích, cánh rừng này quả thật không có thú dữ thật nhưng chắc chắn sẽ có rắn rết và nhện độc. Không may được "hưởng" một tí độc mà không kịp chữa trì thì " hồn bay như chơi". Biết là anh sốt sắn lo cho cô nhưng cũng phải suy nghĩ chứ, đây là rừng sâu âm u chứ có phải dưới thành phố nhộn nhịp kia đâu mà muốn đi đâu thì đi.
_Mày đúng là không có não, tao nhớ IQ mày cao lắm mà. Có thể làm mà không suy nghĩ như thế được à?-cậu tức giận, nỗi lo của cậu càng ngày càng dân trào. Từng nhóm người quay về với cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-cho-toi-ten-than-tuong-dang-ghet/1429164/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.