23.
Tôi nằm lì ở nhà mấy ngày nhưng công ty thúc giục quá dữ, cuối cùng cũng phải bò dậy.
Nhìn vào gương, tôi sững người.
Khuôn mặt tiều tụy, râu ria xồm xoàm trong gương kia… lại là tôi sao?
Vô thức đưa tay chạm vào mặt gương.
Trông thật thảm hại.
Tôi mạnh tay chà xát khuôn mặt mình hai lượt, dọn dẹp bản thân cho sạch sẽ rồi thay đồ ra ngoài.
Vừa nghe tin tôi đến công ty, Trình Kỳ lập tức lao vào phòng như một cơn gió: "Cậu nghe tin Kỷ Dĩ Tinh muốn hợp tác với Triều Hoa chưa?"
Chỉ cần nghe thấy cái tên đó, đầu tôi lại đau nhói. Dạo gần đây, cái tên này xuất hiện quá thường xuyên.
Những mảnh ký ức hỗn loạn vụt qua trong đầu tôi.
Giọng nói hắn lạnh lẽo, bám dính bên tai tôi, lặp đi lặp lại không ngừng: "Chú nhỏ, gọi tên tôi đi."
Tôi bóp trán, giọng lãnh đạm: "Bây giờ thì biết rồi."
"Cậu có biết truyền thông sắp bùng nổ vì chuyện này không?"
"Bản hợp đồng vốn dĩ chuẩn bị gia hạn, đã hợp tác bao năm nay rồi, vậy mà bỗng dưng thông báo ông chủ bọn họ ra nước ngoài, để sau hãy bàn tiếp."
Tình hình đúng là không mấy khả quan.
"Chỉ là một mối hợp tác thôi mà, tùy họ vậy."
Trình Kỳ sững sờ nhìn tôi: "Vậy còn những hợp tác sau này? Cậu định bỏ mặc từng cái từng cái một sao?"
"Dù gì thằng nhóc đó cũng do cậu nuôi lớn, chẳng lẽ một chút tình nghĩa cũng không có?"
Tôi giơ tay, cắt ngang lời anh ta: "Không những không có tình nghĩa, mà nếu thật sự muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-dung-gap-go-dam-my/1058453/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.