15.
Tôi kể với Trình Kỳ chuyện mình định dành chút tâm tư vào chuyện cả đời.
Cậu ta vỗ đùi đánh "bốp", đôi mắt hoa đào cười híp lại: "Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi! Tôi nói cho cậu biết nhé, đàn ông chỉ có mấy năm vàng son thôi, cậu sắp qua thời kỳ đỉnh cao rồi đấy, chức năng thật sự sẽ tụt dốc không phanh đấy!"
Tôi gật đầu: "Thế nên tôi mới muốn suy nghĩ một chút, có ai phù hợp thì giúp tôi để ý nhé, đừng là diễn viên."
Trình Kỳ đang hớn hở lướt điện thoại, nghe vậy thì có hơi tụt hứng: "Diễn viên không tốt à? Vừa xinh đẹp vừa không bám người."
Tôi liếc cậu ta: "Cậu biết vì sao chúng ta có thể làm anh em nhiều năm như vậy không?"
Cậu ta lại cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, thờ ơ đáp: "Biết chứ, vì gu chúng ta chưa bao giờ trùng nhau. Nhưng mà này, tôi thật sự không biết cậu thích kiểu người như nào đấy."
Câu hỏi của cậu ta khiến tôi khựng lại.
Lúc tuổi trẻ mới biết rung động, gia đình lại xảy ra chuyện, tâm trạng tôi nặng nề suốt mấy năm, chẳng còn có lòng dạ nghĩ đến chuyện yêu đương. Sau này lớn hơn, mẹ tôi cũng mất, công ty đột nhiên rơi xuống vai tôi.
Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ đến chỉ là kiếm tiền.
Họ hàng bên nội, họ hàng bên ngoại, ít nhiều đều đang ở trên con thuyền này, tôi không thể để nhà họ Kiều lụi bại trong tay mình.
Thế là bao nhiêu năm trôi qua, tình cảm trở thành thứ ít quan trọng nhất trong cuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-dung-gap-go-dam-my/1058461/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.