8.
Hôm nay tôi về nhà rất sớm, chú Lưu bước tới giúp tôi cầm áo. Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng của Kỷ Dĩ Tinh, thuận miệng hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"
Đây là lần đầu tiên sau bao năm tôi chủ động hỏi về tình hình của Kỷ Dĩ Tinh. Chú Lưu hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đáp: "Thiếu gia đã tỉnh rồi, nhưng nói không thấy đói, cả ngày không ăn gì."
Tôi nhớ đến chuyện Trình Kỳ bảo đã gửi hàng không mười cân cua Matsuba đến nhà, thuận miệng dặn: "Dùng cua Matsuba nấu ít cháo cho cậu ấy ăn đi."
Chú Lưu gật đầu lia lịa, lập tức gọi người đi làm. Tôi nhìn bóng lưng họ, trong lòng thoáng qua một suy nghĩ.
Thực ra, Kỷ Dĩ Tinh có lẽ là một đứa trẻ rất dễ mến.
Tôi về phòng tắm rửa, vừa lau tóc bước ra thì thấy chú Lưu cầm khay đồ đi ngang qua. Nhìn thấy tôi, chú hơi khựng lại. Tôi tiện tay đón lấy: "Để tôi mang qua."
Chú gật đầu, đưa khay cho tôi.
Lúc tôi vào phòng, Kỷ Dĩ Tinh đang ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng. Nhìn thấy tôi bước vào, cậu lộ vẻ ngỡ ngàng.
Tôi đặt bát cháo xuống bên giường, cậu khẽ gọi: "Ngài Kiều."
"Ăn đi."
Cậu cúi nhìn bát cháo, môi mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng cầm bát lên, từng muỗng từng muỗng chậm rãi ăn.
Ánh mắt tôi dừng lại trên hàng lông mi đang cụp xuống của cậu.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cậu mà không mang theo cảm xúc cá nhân.
Tôi phải thừa nhận, cậu thực sự là một đứa trẻ hoàn hảo.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-dung-gap-go-dam-my/1058465/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.