Tôi nhất quyết không thò đầu ra khỏi gối, chắc chắn Tạ Triệt không hề nghĩ đến chuyện người đang nằm cạnh mình hiện giờ không phải bạn gái anh đâu.
Anh xoa đầu tôi, nhẹ giọng dỗ: “Ngại à?”
Tôi uể oải đáp: “Anh đi đi.”
Anh cười bất đắc dĩ: “Anh đi chuẩn bị cơm trưa nhé, ngoan nào, em nghỉ thêm chút đi, lát nữa anh gọi dậy ăn.”
Rầm! Cuối cùng cửa phòng cũng đóng lại.
Bấy giờ tôi mới dám chui ra khỏi chăn, ngồi đực ra nhìn thân thể mình.
Tôi nhéo mạnh một cái - Đau điếng!
Không phải mơ!!!
Bây giờ Tạ Triệt đang ở bên ngoài.
Còn tôi, trên danh nghĩa là em gái anh, vậy mà lại…
Tôi chỉ nhớ tối qua hai chúng tôi cùng tham gia một bữa tiệc, chắc chắn thứ rượu đó có vấn đề.
Cả hai đều uống.
Tôi khó chịu đến mức đầu óc mụ mị, còn anh lại nhận nhầm tôi là bạn gái, suốt cả buổi cứ “bảo bối” gọi tới gọi lui.
Rồi chuyện thành ra thế này đây.
Tôi ôm đầu che mặt, lòng rối như tơ vò: Giờ phải làm sao đây?!
Tôi phải nghĩ cách thoát thân.
Nhưng bếp nhà Tạ Triệt là kiểu mở, nếu tôi đi thẳng ra cửa chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Đang loay hoay tìm cách, thì anh đã lại quay về.
Nghe tiếng mở cửa, tôi hoảng quá vội kéo chăn trùm lên kín đầu.
Anh vỗ nhẹ lên đầu tôi qua lớp chăn: “Bé cưng còn đang ngại à?”
Giọng anh dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
Trời ơi, lúc anh nói chuyện với bạn gái cũng nhẹ nhàng thế này sao?
“Trong nhà hết Coca rồi, anh ra ngoài mua một chai về làm cánh gà Coca cho em. Ngoan nhé, nếu không thấy anh thì đừng cuống, anh quay lại ngay.”
Bạn gái anh cũng thích ăn cánh gà Coca à? Cũng đúng, món ngon như thế, ai mà không thích cơ chứ.
… Ê khoan, đừng nghĩ tới cánh gà nữa!
Anh ấy sắp ra ngoài rồi!
Quả nhiên ông trời không tuyệt đường sống!
Lạy trời lạy Phật, ngài vẫn thương con!
Vừa nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi lập tức bật dậy khỏi giường.
Váy tôi rách tả tơi, đành mở tủ định mượn tạm quần áo bạn gái anh.
Ai ngờ... mở ra thấy cả tủ toàn là đồ nam?!
Hử? Sao không có lấy một mảnh đồ nữ vậy?
Chẳng lẽ bạn gái anh có phòng thay đồ riêng?
Thôi kệ, tôi không có thời gian lục tung nhà lên tìm nữa.
Tôi vơ đại một chiếc sơ mi và áo khoác của anh mặc vào.
Tạ Triệt rất cao, tận mét 89, cao hơn tôi những 20 phân.
Tôi mặc đồ anh y như con nít chui vào đồ người lớn, rộng thùng thình.
Tôi xắn ống tay và ống quần, nhặt luôn mảnh váy rách nhét vào túi, vừa lăn vừa bò chuồn khỏi nhà anh.
Ra được khỏi khu chung cư, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thoát rồi!
Dù sau này Tạ Triệt có phát hiện người tối qua không phải bạn gái anh, chắc chắn cũng không ngờ được… đó là tôi.
Vậy thì tôi vẫn an toàn.
Tình nghĩa anh em giữa chúng tôi vẫn còn cứu được!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.