Lúc hai tay anh chạm vào người, một luồn hơi ấm lập tức từ chỗ tiếp xúc chạy đi khắp cơ thể tôi, để lại bộ đồ ngủ màu hồng kem êm dịu. Nghĩ lại mới nhớ mình đã mặc chiếc váy dạ hội kia suốt hai ngày hai đêm rồi. Chẳng những vướng víu, bất tiện mà còn lấm lem vết máu.
- Cảm ơn. – Lời nói thốt ra khỏi miệng tôi với sự cảm kích hoàn toàn chân thật.
Young Min không trả lời mà chỉ im lặng bước về phía trước. Quay về căn phòng mang sắc tím quen thuộc, tôi bắt đầu ngờ ngợ, không biết sự tương đồng giữa nơi này với căn phòng ngủ nhà mình là vô tình hay cố ý.
- Nghỉ ngơi đi. – Anh chăm chú nhìn tôi xoay xở nằm xuống giường một lúc lâu rồi quyết định quay bước.
- Đợi đã.
- Chuyện gì?
- Chồng em… - Tôi cố nuốt lấy những giọt nước mắt - …Anh ấy có khỏe không?
- Tâm trạng nó không tốt. – Young Min khẽ gầm gừ, lưng chẳng buồn quay lại.
- Em có thể…có thể gặp ảnh được không?
- Bây giờ chưa phải lúc. – Người đàn ông ấy lại toan rời khỏi.
- Anh Young Min – Tôi đau khổ van nài.
- …
- Nếu ba anh có yêu cầu gì… – Phải thu hết can đảm còn sót lại, tôi mới có thể nói ra ý định trong đầu – …chỉ cần ông ấy chịu thả Thần Tuyên… em sẵn sàng chấp thuận.
- Đó là quyết định của em! – Young Min tức giận xoay người, miệng gầm gừ - Còn anh thì không.
Nói xong nỗi bức xúc trong lòng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tha-thu/1904870/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.