Giai điệu thổi bằng kèn lá này không một ai bắt chước được, bởi nó được đích thân Lý Biến Thiên biên soạn, những kẻ không thuộc Lý phái cũng không biết tới.
Có rất ít người biết, Lý Biến Thiên không chỉ là một nhà chính trị, nhà quân sự, nhà văn, nhà thư pháp lỗi lạc, hắn còn rất am hiểu lễ nhạc. Việc soạn riêng một khúc nhạc cho Lý Ngộ cũng chẳng có gì lạ. Đến ngay cả họ của mình, hắn còn ban cho Lý Ngộ được cơ mà.
Những chỉ huy cấp cao của Lý phái đều có ám hiệu đặc thù, kẻ bắt chước tiếng động vật, kẻ dùng tiếng huýt sáo, kẻ dùng đồ vật cọ vào nhau. Lý Ngộ là đặc biệt nhất. Theo lời Lý hoàng thì, thằng nhóc này đang ở độ tuổi thích quậy phá, làm chuyện khác người, nhất quyết muốn dùng kèn lá như tiểu cô nương gọi người yêu.
Kèn lá là một loại nhạc cụ dân gian, rất dễ tìm nguyên liệu, lá nhãn lá trúc đều dùng được hết.
Lý Ngộ vô cùng nổi danh trong Lý phái, nhưng cái được biết đến nhiều nhất chẳng phải tài năng của hắn, bởi vì người trực tiếp làm việc với hắn đâu có nhiều, mà vì sau Thẩm Kiêu, hắn là người duy nhất được Lý hoàng giữ bên cạnh hầu hạ, vinh sủng không ai sánh bằng. Bọn họ nhận ra tiếng kèn lá là tín hiệu triệu tập thành viên, chắc chắn có việc gì gấp.
Hai người đồng thời quay lại nhìn Mai Giác. Nữ nhân kia rất thông minh, biết nắm lấy thời cơ, nhân lúc bọn chúng bị phân tâm bởi tiếng kèn lá, nhanh chóng lăn vào gầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/1189202/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.