Nụ cười hơi mang nét bỡn cợt, tình ý ngọt ngào rung động trong đôi mắt, dường như muốn nhấn người ta chết chìm bên trong, mê muội đến nỗi không muốn tỉnh giấc.
La Hằng cũng tim đập chân run mất một hồi. Bản thân hắn thẳng hơn sắt thép mà còn suýt không trụ nổi. Dáng vẻ này của Phó Thần thật sự rất yêu nghiệt. Mọi ngày, hắn càng lãnh tĩnh, cấm dục bao nhiêu thì khi dụ dỗ càng quyến rũ bấy nhiêu, mai mà không sa vào cơ chứ?
Bình thường thì nghiêm chỉnh đứng đắn, đến lúc lại bất ngờ tung ra một bầu trời dụ hoặc.
Dù hắn vốn chẳng có ý định dụ hoặc ai hết, nhưng lại vô tình khiến người ta mê muội.
Lan Hằng đã phần nào hiểu được vì sao năm xưa điện hạ cứ nhơ nhung người này khôn nguôi. Dáng vẻ tình tứ dịu dàng của Phó Thần thật sự rất mê người, ngay cả nam nhân cũng sẽ rung động, muốn đôi mắt thâm thúy ấy chỉ phản chiếu hình bóng của mình mà thôi.
Hắn còn nhớ, Lương Thái y từng gọi Phó Thần là yêu tinh.
Một khi đã tung hết mị lực thì ngay cả Đại La thần tiên cũng phải hạ phàm.
May sao cuối cùng yêu quái này cũng bị điện hạ hàng phục. Nếu Phó Thần bày dáng vẻ này ra với người nào khác mà để điện hạ biết thì liệu sẽ xảy ra chuyện gì. Chuyện y mới gây náo động cả kinh thành thời gian gần đây chính là ví dụ sờ sờ trước mắt.
Chậc, đúng là lam nhân họa thủy.
Phó Thần mở cửa ra, trông thấy Thiệu Hoa Trì đang bó gối cuộn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-giam-chuc-nghiep-to-duong/512775/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.