Phòng củi tối tăm cũ nát, củi khô ngổn ngang chiếm một nửa căn phòng chỉ chừa lại một góc heo hút, chật ních ước chừng bảy tám thiếu niên tuổi tác tương đương nhau. Bọn họ phần lớn người dính đầy bụi đất, thân hình gầy gò mảnh mai, quần áo ít ỏi không cách nào chống đỡ cái lạnh của ban đêm, rối rít co người lại, chen thành một đoàn.
Mãi cho đến khi cửa phòng mốc meo mở ra, ném một người vào, lại rầm một tiếng đóng cửa lại, mới phá vỡ không gian yên tĩnh.
Các thiếu niên hiếu kỳ nhìn ngó người trên mặt đất, sau khi bị ném vào lại không động đậy.
“Sẽ không chết rồi chứ?” Trong đó có một cậu bé hỏi, co người run rẩy đi qua, ngón tay kiểm tra hơi thở: “Còn thở.”
“Nếu không cho hắn uống chút nước.” Một cậu bé khác gãi mái tóc rối tung, nói: “Mẹ ta nói, khi người sắp chết cho uống ít nước có thể khỏe lại.”
Ở trong góc có một cái bát đất cũ nát, bên trong có chút nước đục, trên mặt đất còn có mấy cái bánh ngô nhìn không ra màu sắc.
Môi bị nước tưới dần mềm lại, Lý Tĩnh Huấn theo bản năng tham lam hút vào, mơ mơ màng màng mở to mắt, trước mặt có rất nhiều gương mặt nhỏ non nớt giống như y.
“Đây…đây là đâu?” Thanh âm khàn khàn.
Trong đó có một cậu bé với mái tóc như tổ chim đáp: “Ngươi tỉnh rồi! Đây là phòng chứa củi trong hậu viện, có muốn ăn gì hay không? Chỗ này còn có mấy cái bánh ngô.” Nói xong, liền lấy mấy cái ở trên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790834/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.