Lý Tĩnh Huấn bị ném trở về trong phòng chứa củi, nhưng khác biệt chính là, lần này chỉ có một mình y.
Mấy thiếu niên ban đầu đã bị chuyển đi nơi khác, ngay cả cái chén nứt đựng nước đục và mấy cái bánh ngô bẩn thỉu ở góc tường cũng biến mất.
Y giữ nguyên tư thế bị ném về, không nhúc nhích.
Bốn mươi roi, gã sai vặt đánh y nói như vậy.
Da hươu dính nước muối bện lại thành một sợi dây mềm dẻo, vung vẩy bay trên không trung, cọc gỗ cũ kĩ cao hơn một người, độ dày giống thùng gỗ, có vô số vết máu khô đỏ đến chói mắt.
Tay chân Lý Tĩnh Huấn đều bị trói, quỳ gối trước cọc gỗ, y cảm thấy mỗi lúc roi da lướt qua giống như một lưỡi đao sắc bén, men theo ngoài da khoét đi một miếng thịt.
Nam Phong quán có một bộ quy tắc riêng, chuyên dùng để trừng phạt tiểu quan không nghe lời, hình phạt quất roi là một trong số đó, dù là con ngựa ương bướng đến đâu cũng có thể bị thuần phục, vô số kẻ kiêu ngạo bị đánh thành từng mảnh vụn, từ đây thay đổi một khuôn mặt phong trần.
Mặt trăng dần dần leo lên ngọn cây, nuốt chửng một tia sáng cuối cùng, tiền sảnh của Nam Phong quán bắt đầu một ngày náo nhiệt, âm thanh ca múa yên ẩm xuyên qua sảnh sau, vụn vặt rơi bên tai, bờ môi Lý Tĩnh Huấn mấp máy, vết thương trên người đau nhức, cảm giác trống rỗng trong bụng lan xuống toàn thân, mấy cái lỗ thủng trên nóc nhà không ngăn được gió lạnh ban đêm, hai mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790835/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.