Lý Tĩnh Huấn cảm thấy mấy ngày này trong Nam Phong quán có hơi kỳ lạ. Trước kia bất kể y đi chỗ nào trong hậu viện cũng đều bị nhìn chằm chằm với ánh mắt khinh thường, thỉnh thoảng còn có vài tiếng trêu chọc. Mà bây giờ, mỗi bữa ba món mặn một món canh, có thịt có cơm. Vương ma ma còn chu đáo mang thuốc chữa sẹo đến, căn dặn Chiết Chi cẩn thận bôi lên cho y. Phòng ghép y ở cũng đổi thành phòng một người, có chăn êm nệm ấm, không còn ai nhắc đến chuyện bắt y tiếp khách nữa.
Mọi chuyện khác thường ắt có điểm kỳ quái.
Ngày ấy khi đang dạy học: “Lúc cùng khách nhân nói chuyện, không thể lớn tiếng, phải mềm mại đáng yêu một chút…”
Lý Tĩnh Huấn âm thầm kéo Chiết Chi qua một bên hỏi: “Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Chiết Chi nghe xong hơi trốn tránh: “Ta không hiểu, ngươi nói…nói cái gì?”
Lý Tĩnh Huấn bắt lấy tay y nói: “Chiết Chi, ở chỗ này ta coi ngươi là bằng hữu, ngươi nói cho ta, xảy ra chuyện gì rồi?”
Sắc mặt Chiết Chi phức tạp, nửa ngày sau mới đáp: “Ầy! Ngươi về phòng trước đi, tối nay ta lại tới tìm ngươi.”
Ban đêm, Lý Tĩnh Huấn yên lặng ngồi ở mép giường, không có chút nào là buồn ngủ. Tối nay mây đen che lấp mặt trăng, gió lớn thổi qua, không biết kinh động đến lũ quạ đen ở chỗ nào mà khiến chúng kêu quạ quạ không ngừng. Mãi cho đến khi ngọn nến sắp cháy hết, ngoài cửa mới truyền đến giọng nói cực kỳ nhỏ nhẹ của Chiết Chi giống như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790837/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.