🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trăng sáng treo cao, cửa gỗ đỏ sơn son mở rộng chào đón khách nhân, hồng tụ phiêu hương, cả sảnh đường rực rỡ sắc màu.

Khách nhân ngồi đầy trong sảnh, ôm quan nhân quen thuộc hoặc xướng khúc, hoặc trêu chọc, âm thanh truyền đi rất xa.

Vương ma ma mặc một bộ gấm hoa bát đoàn [1], trên đầu vẫn cài một đóa mẫu đơn nở rộ, xuất hiện ở sảnh lớn, phía sau là A Tứ. Chuông bạc vang lên ba lần, âm thanh ca múa ngừng lại, tất cả mọi người lập tức chuyển ánh mắt về phía mụ.

[1] gấm hoa bát đoàn: một loại lễ phục điển hình của quý tộc nhà Thanh, từng được đề cập trong Hồng Lâu Mộng. Bát đoàn ý chỉ trên mặt y phục sẽ dệt lụa hoa hoặc có tám loại hoa văn hình tròn. 

Vương ma ma cất cao giọng nói: “Các vị đang ngồi đều là khách quen của Nam Phong quán, mọi người đều biết chiêu bài của Nam Phong quán trước nay luôn chất lượng, các quan nhân đều xuất chúng hơn người, dựa vào các vị đại gia yêu thích, đảm bảo khiến các ngài vui đến quên trời quên đất. Hôm nay là ngày đặc biệt, có một mặt hàng mới tới, mời các vị thượng thức.” Giơ tay vỗ ba cái: “Quan nhân Mị Ly.”

Vừa mới nói xong, hơn mười cặp mắt theo tiếng nói nhìn qua. Chỉ thấy một người chưa từng thấy trước đó chậm rãi đi ra, thân trên mặc áo mỏng màu đỏ, bên ngoài khoác áo gấm màu xanh. Một đôi chân nhỏ bước đi miễn cưỡng lộ ra vớ lụa xanh ngọc, sơn móng tay hình hoa diên vĩ rực rỡ bắt mắt.

Lý Tĩnh Huấn nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu: “Xuân Hỉ?”

Nhìn kĩ, dáng vẻ người này với lần *****ên gặp mặt đã như thành hai người khác nhau. Khuôn mặt lấm lem tro bụi đã không thấy nữa, liếc qua chắc chắn ngộ nhận là sủng cơ được thiếu gia nhà nào nuôi.

Vương ma ma tỏ ra lạnh nhạt nhìn người ngồi bên dưới. D.ục vọ.ng của các nam nhân đều hiện rõ trên mặt khiến mụ âm thầm đắc ý vài phần.

Dưới đài có một vị Mã công tử xưa nay thích nhất là mấy trò mới mẻ, giờ phút này đúng lúc uống đến ngà say, giống như vén chăn nhấc lên quan nhân trong ngực, tới gần tinh tế đánh giá một phen: “Bao nhiêu tiền?”

Ngón tay Vương ma ma giật giật, không mở miệng.

Ông chủ Tần ở bên cạnh cũng cười đứng lên: “Đừng vội, theo quy củ của Nam Phong quán, đêm *****ên của quan nhân sẽ trả giá, mọi người từng người một trả giá, đi một vòng sau đó nhìn tâm ý của quan nhân, chọn trúng mới đến lượt ngươi.”

Vương ma ma tán dương gật đầu đáp: “Không sai, Mị Ly của chúng ta giá thấp nhất là một ngàn lượng.”

Mã công tử lập tức thốt lên: “Hai ngàn lượng.”

Tiếp đến có người kêu to: “Hai ngàn năm trăm lượng.”

“Hai ngàn tám trăm lượng.”

Tùy tùng ở bên cạnh ông chủ Tần lên tiếng: “Ba ngàn lượng.”

Lý Tĩnh Huấn đứng bên cạnh Chiết Chi, dựa vào cột trụ ở hành lang. Y có hơi chú ý một màn náo nhiệt bên trong sảnh đường, chỉ quay người sang nói với Chiết Chi: “Các ngươi lúc trước cũng như vậy sao?”

Chiết Chi dùng tay áo che miệng, mỉm cười nói: “Mỗi quan nhân đều phải trải qua, sau này ngươi có nổi danh hay không phải nhìn đêm nay.”

Lý Tĩnh Huấn nhìn y: “Mỗi ngày như vậy, ngươi có vui hay không?”

Chiết Chi cúi đầu lắc lư tay áo nói: “Làm gì có vui hay không vui. Cha mẹ sinh ta nuôi ta lớn, nếu ta không lo cho gia đình thì ngay cả làm người cũng không xứng làm nữa.”

Lý Tĩnh Huấn không nói gì.

Bên này đang nói chuyện, bên kia bỗng dưng xuất hiện một trận tiếng ồn. Vương ma ma tươi cười rạng rỡ, cao giọng nói: “Hiện tại có ba vị đại nhân ra giá tương đương, ông chủ Tần, Mã công tử, Trần viên ngoại đều ra giá trên dưới tám ngàn lượng. Dựa theo quy củ, mỹ nhân sẽ thuộc về một trong ba vị, đi đi! Mị Ly.”

Mị Ly trong lòng nhớ kĩ những gì được dạy dỗ, dáng vẻ phải nũng nịu, vòng eo phải mềm mại. Y xấu hổ bước từng bước nhẹ nhàng, âm thầm nhìn lướt qua ba người, trong lòng suy nghĩ vị ban nãy báo ra giá cao nhất, đang định mở miệng lại có một người đứng ra, cất cao giọng nói: “Một vạn lượng.”

Đám đông bạo động, rỉ tai thì thầm.

Chiết Chi ở một bên quan sát lấy làm kinh hãi, theo tiếng nhìn qua. Người kia chính là vị Ngũ công tử không lâu trước đó muốn mua đêm *****ên của Lý Tĩnh Huấn. Trong lòng có chút bồn chồn, cái giá này có thể so với Phong Nguyệt ngày thường một lần lên đài, thế lực gia tài không thể nói là không hùng hậu, y âm thầm đẩy Lý Tĩnh Huấn ra sau cây cột.

Vương ma ma trong lòng hết sức vui mừng, mụ bình thường hận nhất dáng vẻ kiêu căng của Phong Nguyệt. Hiện tại rốt cuộc xuất hiện một kẻ định mạnh, xem ra ngày một tay che trời đã không còn xa.

Một vạn lượng, đêm *****ên của bản thân có thể được ra giá như vậy, nghe nói chưa từng có quan nhân nào trong Nam Phong quán đêm *****ên có được giá trị bản thân cao như thế. Mị Ly không khỏi có mấy phần đắc ý, liếc nhìn Vương ma ma một cái, âm thầm tự đắc.

Vương ma ma lập tức nói: “Một vạn lượng, các vị đang ngồi nếu có ai ra giá cao hơn có thể lên tiếng, nếu không có thì hôm nay phải chúc mừng Ngũ công tử rồi.”

Các quan nhân đang ngồi mỗi người một suy nghĩ, có người hâm mộ, có người chua xót, có người lại cảm thán đúng là tuổi trẻ, tấm thân xử nữ quả là không phải bình thường.

Bên này, Tiểu Nguyệt Nhi đang chậm rãi dùng lụa đỏ xuyên qua tấm thẻ gỗ mới của Mị Ly. Nghe thấy A Tứ gầm lên một tiếng, nhanh chóng kết dây lại, cũng không kịp phủ khăn đỏ lên, vội vàng bưng tới. Mị Ly cầm tấm thẻ gỗ mới, trong mắt có mấy phần chán ghét, ở trước mặt mọi người không tiện phát tác, đành phải thâm tình chậm rãi đi về phía Ngũ công tử.

Quan nhân đêm *****ên tự mình mang thẻ gỗ giao vào tay vị ân khách mà mình ngưỡng mộ, như vậy xem như giao dịch xong.

“Ồn ào cái gì thế? Ầm ĩ đến cả thiếu gia rồi.” Trên lầu bỗng dưng có tiếng rống to.

Vương ma ma trợn mắt nhìn, thấy là Tiểu Sơn tới, yến hội đêm này diễn ra hồi lâu, Phong Nguyệt vẫn luôn không ra mặt, bây giờ cuối cùng mới lộ mặt. Người mới đánh bại người cũ, người tự mình bồi dưỡng vừa xuất hiện liền được giá không nhỏ, sau này nhìn Phong Nguyệt còn có thể diễu võ giương oai. Nghĩ vậy mụ lập tức cố hết sức thả chậm lại giọng nói: “Mị Ly của chúng ta hôm nay đại hỉ, bây giờ cùng Ngũ công tử động phòng hoa chúc.”

Phía dưới lại không có ai nhìn mụ, con mắt của tất cả mọi người đều một mực nhìn chằm chằm thân ảnh phía sau Tiểu Sơn.

Tựa như là một đám mây thản nhiên bay xuống, áo bào màu xanh lam, tóc đen dán vào bên hông.

Gương mặt kia vừa hay là sự kết hợp hoàn hảo giữa nam và nữ, chẳng khác nào thần linh.

Vậy mà thần linh chỉ rủ mắt nhìn xuống thế nhân, thế nhân liền bị cuốn mất thần hồn.

“Ngươi chính là Ngũ Thế Hữu? Tiêu tám trăm lượng bạc mua khăn lụa lau mồ hôi của ta?”

Tấm thẻ gỗ tua đỏ gắn hạt châu trong tay Ngũ công tử bịch một tiếng rơi xuống đất thành hai nửa. Hắn mặc dù đã từng gặp Phong Nguyệt, nhưng chỉ trong buổi tiệc quyền quý của quan viên thượng thức cầm nghệ của Phong Nguyệt, thỉnh thoảng cũng chỉ từ xa trên xe ngựa của phủ thượng thư. Chỉ cản thấy một cái nhíu mày một nụ cười, người nọ liền đi thẳng vào trong tim hắn, nhớ nhung không thôi, trằn trọc không yên.

Giai nhân trong lòng ở ngay trước mắt.

Phong Nguyệt duỗi ra một đầu ngón tay lắc lư ở trước mắt hắn, dẫn dụ cặp mắt trái phái đảo loạn, không giấu được si mê.

Môi son khẽ mở, bật hơi u lan: “Khăn tính là cái gì, mười cái trăm cái ta đều có, Ngũ công tử có thể đi vào trong phòng ta thượng thức?” Nói xong, ngón tay lướt qua chóp mũi, cái cổ, thẳng đến vạt áo trước ngực, dùng sức kéo một cái, người kia đã đứng không vững, lao tới.

Ngũ công tử vừa say mê vừa hưng phấn đi lên, tùy tiện cầm một nắm bạc lớn vứt xuống, tiến tới ôm ngang người Phong Nguyệt lên đi thẳng lên lầu. Mọi người dưới sảnh đều đồng loạt hò reo, xổ đẩy tranh nhau đi nhặt tiền trên mặt đất, cao giọng hô hào: “Đa tạ Ngũ gia”, “Chúc mừng Ngũ gia ôm mỹ nhân”…

Ngón tay Phong Nguyệt ôm lấy vạt áo, giống như lơ đãng hỏi: “Là ta đẹp? Hay là Mị Ly đẹp?”

Mỹ nhân hiện đã trong ngực Ngũ công tử, ngửi được khí tức của mỹ nhân, xương cốt đều tan rã: “Đương nhiên là ngươi đẹp rồi! Tiên tử trên trời cũng không sánh bằng ngươi.”

Mị Ly như muốn bóp nát móng tay, đáy mắt ẩn chứa sự không cam lòng.

Vương ma ma mắt thấy mình bày ra một vở kịch lớn mà không thu được lợi lộc gì, ngược lại còn may áo cưới cho người ta, tức tối trừng Mị Ly một cái.

Người ở dưới đài vẫn còn tranh nhau nhặt tiền trên đất, đống tiền Ngũ công tử ném đi ngay cả một xâu tiền đồng cũng không có, tất cả đều là bạc trắng.

Giữa đám đông đang cúi người quỳ trên đất, lại có một người từ đầu đến cuối vẫn yên lặng, không có nửa điểm dục niệm, nhìn như hạc giữa bầy gà. Y có thể vì để no bụng mà nỗ lực hết sức để làm việc, nhưng trong đó không bao gồm tôn nghiêm. 

Thật ra, y thấy mỗi người ở nơi này không cần vật lộn để kiếm ăn, không cần lưu lạc đầu đường, càng không cần phải mai táng người nhà.

Nhưng trong mắt bọn họ đều lóe lên sự hưng phấn, vì mấy thỏi bạc vụn rơi vãi mà ra tay đánh nhau, tranh đến đầu rơi máu chảy, khiến trận cuồng hoan này càng như thủy triều dâng cao.

Lý Tĩnh Huấn đứng cách đám người rất xa, nhưng y không chú ý đến, có một đôi mắt xẩm tối đang nhìn chòng chọc vào y.

Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, nắng mai bao phủ một mảnh sương mù, Lý Tĩnh Huấn chen chúc với mười tên chạy đường trên một chiếc giường lớn. Y ngủ không ngon, trong đêm luôn bừng tỉnh, thường mơ thấy trận hỏa hoạn trong Càn Nguyên điện, lửa đốt cháy hết thảy không còn lại gì. Bỗng nhiên một đôi tay mạnh mẽ tóm lấy y, ném y từ trong chăn ra ngoài, khiến y ngã như chó gặm bùn.

Tiểu Sơn chống nạnh, thô thanh thô khí hô: “Đồ con lợn, không đứng dậy mau mà còn nằm bất động. Từ hôm nay trở đi, công việc đun nước nóng cho thiếu gia chính là của ngươi, đi học tập Tiểu Nguyệt Nhi một chút, không làm xong, ném ngươi về kho củi.” Nói xong, quay người dậm chân đi.

Lý Tĩnh Huấn bị Tiểu Sơn đột nhiên xuất hiện dọa chảy ra mồ hôi lạnh, nghĩ không ra mình chọc phải Phong Nguyệt ở chỗ nào. Mười mấy ánh mắt sau lưng cũng nhìn nhau, âm thầm phỏng đoán, y đành phải đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo tử tế. 

Sau đó chạy tới phòng bếp, lúc này Tiểu Nguyệt Nhi đã đợi được một lúc lâu, thấy y tới, liền giao cho y một cái hồ lô đựng nước, nói: “Nước tắm rửa phải là nước mới múc từ giếng lên, sau đó đổ vào nồi đun sôi. Phong Nguyệt thiếu gia thích nước hơi nóng một chút, phải là sáu phần nước nóng, bốn phần nước lạnh. Sau khi pha xong, còn phải rải cánh hoa hồng, chuẩn bị kỹ càng hương liệu…” còn đang nói một tràng, cũng không biết đứa ngốc này có nghe lọt tai hay không, gãi gãi đầu, lại nói: “Ta cũng không biết vì sao đột nhiên muốn để ngươi đến đun nước, ừm… Tóm lại, ngươi phải chú ý đúng mực, Phong Nguyệt thiếu gia là trụ cột trong quán, Vương ma ma còn phải nể mặt mấy phần.”

Lý Tĩnh Huấn đành phải cuộn tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo nhỏ nhắn, nhấc thùng nước lên, đi múc nước trong giếng.

Thân hình y nhỏ gầy, dùng hết sức lực toàn thân mới múc được nửa thùng, loạng chà loạng choạng đổ vào bên trong nồi hơi, như thế lặp đi lặp lại hơn mười lần, mới miễn cưỡng đổ đầy một nồi hơi.

Không màng nghỉ ngơi, y không biết nhóm lửa, chỉ mơ hồ nhớ kỹ khi còn bé nghịch ngợm chui vào Ngự Thiện phòng chơi, thái giám thượng thưc quấn một mảnh vải quanh eo, nhóm lửa dưới đáy nồi hơi, thỉnh thoảng thêm mấy khúc củi.

Nhưng lửa từ đâu mà có.

Lửa? Lửa ở Càn Nguyên điện…

Trong thoáng chốc hình ảnh hiện về trong đầu, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán Lý Tĩnh Huấn, răng không ngừng va cầm cập.

Đột nhiên, đầu bị ai đó vỗ mạnh một cái, Tiểu Sơn ở sau lưng giận giữ hét lên: “Ngu xuẩn, kêu ngươi đi đun nước mà nửa ngày chưa thấy, thiếu gia đã dậy rồi”, lại quan sát một phen, móc ra cây châm lửa nhóm lên mảnh gỗ vụn, quai hàm nhô lên thổi lửa, ném vào bếp lò. Dần dần lửa bốc lên, lại cho vào thêm mấy khúc củi, chỉ chốc lát, bên trong đã lóe lên tia lửa tí tách.

Làm xong những chuyện này, Tiểu Sơn lộ ra ánh mắt khinh miệt nhìn Lý Tĩnh Huấn, đóng lại nắp cây châm lửa, thả vào trong túi áo: “Tiểu thiếu gia thân mềm thịt quý không giống mấy người thô lỗ chúng ta. Nếu ngươi không nhanh lên, cẩn thận ngay cả cơm cũng không có mà ăn.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.