Mặt trời lên cao, gió khuất bóng, chạy đường Lưu Trụ Tử của Nam Phong quán vắt giẻ lau lên vai đánh một cái ngáp. Sau khi gã dọn xong đống bừa bộn tối hôm qua thì lại bắt gặp một thiếu niên hai tay xách thùng nước nóng chạy từ hậu viện đi thẳng lên lầu. Cả đường đi thùng nước lung la lung lay khiến không ít nước bị rớt ra ngoài, Lưu Trụ Tử lặng lẽ đi theo, nhìn y tiến vào gian phòng sâu nhất trên tầng ba.
Đó là phòng tắm của Phong Nguyệt.
Chỉ chốc lát sau y lại chạy ra, ồn ào xuống lầu, kế đó lại xách thêm một thùng nước khác, vòng đi vòng lại.
Lưu Trụ Tử biết bình thường đều là Tiểu Nguyệt Nhi thò mặt ra lấy lòng, mấy việc chạy ngược chạy xuôi đều do hắn làm, bỗng nhiên biến thành người khác, cũng không biết là họa hay phúc.
Trên lầu nhanh chóng truyền ra tiếng sứ vỡ, Phong Nguyệt vô cùng tức giận quát: “Sao lại chậm như vậy? Hơn nửa ngày mà nước tắm rửa vẫn chưa chuẩn bị xong, muốn ta ở đây chờ ngươi sao tiểu thiếu gia?” ba chữ cuối cùng bị cố ý kéo dài.
Trời còn chưa sáng Lý Tĩnh Huấn đã bị kéo đi đun nước, bụng y trống rỗng, tứ chi vô lực, cố gắng chống đỡ để đi múc nước. Bởi vì làm việc nặng nên chỉ đi mấy chuyến mà tay y đã bị mài ra mấy vết phồng rộp, y chịu đựng tiếp tục xách nước làm vết phồng vỡ ra, lòng bàn tay ướt sũng.
Phong Nguyệt vừa tiến vào nhìn thấy thùng nước tắm chỉ có một nửa, lập tức nóng nảy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790839/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.