Lý Tĩnh Huấn bị ném quỳ ở hậu viện, Chiết Chi đuổi theo sau, biết Phong Nguyệt làm vậy là do tức giận.
Nhiều năm qua ở Nam Phong quán, ngoại trừ ông chủ chân chính, vị đầu bài đứng vững không ngã này nói chuyện cũng rất có trọng lượng, muốn đánh muốn phạt, trước nay cha lớn chưa từng hỏi đến dù chỉ một câu, trước mắt chỉ có mong lát nữa Phong Nguyệt có thể nguôi giận.
Lý Tĩnh Huấn nhìn sắc mặt Chiết Chi không tốt, cười lớn hai tiếng nói: “Ngươi nhìn ta hiện tại thân thể khỏe mạnh, chịu phạt một chút thì có sao đâu cũng chỉ là phạt quỳ thôi mà. Trước kia trong cung…trong nhà cũng quỳ đến quen rồi.”
Chiết Chi quan sát thân thể nhỏ bé của Lý Tĩnh Huấn, thân eo mảnh dẻ đủ cho người nắm, trên khuôn mặt đầy vẻ không tin tưởng.
Lý Tĩnh Huấn lại vén tay áo, nâng lên một đống thịt nhỏ: “Ngươi nhìn, ta hiện tại khỏe mạnh lắm đấy nhé!”
Chiết Chi phì một tiếng bật cười, cười lên, ánh mắt liền thay đổi.
Lý Tĩnh Huấn theo hướng Chiết Chi nhìn lại, thấy năm sáu tên đàn ông đứng sau lưng y, bọn họ mặc quần áo chạy đường, áo xanh quần đen, trên mặt đều không mang theo ý tốt.
Cầm đầu là một người đầu trọc, vết sẹo dài từ xương mày kéo đến cằm, bên cạnh là một gã mắt láo liêng nhanh chóng dời một chiếc ghế qua, cúi đầu khom lưng dâng lên.
Chiết Chi đứng lên nói: “A Tứ, ngươi làm cái gì vậy?”
A Tứ sờ sờ đầu trọc, nhìn thẳng vào Lý Tĩnh Huấn, mắt lộ hung quang, hai tên đàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790840/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.