🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo trúc và dây đàn vang vọng khắp Nam Phong quán, những khúc nhạc trụy lạc kéo dài suốt đêm không ngớt.

Từng mâm sơn hào hải vị từ sau bếp được đưa lên phòng khách, giò heo ướp lạnh, vịt say hoa, cà tím áp chảo,…

Lý Tĩnh Huấn bưng khay, chân đi như bay.

Y vừa mới rẽ vào khúc ngoặt hành lang, liền bị một âm thanh ác ý gọi lại. Lý Tĩnh Huấn quay lại nhìn thấy Tiểu Sơn đứng bên trên bậc gỗ, cách y hai bước, vẻ mặt kiêu căng.

“Nước của thiếu gia đã đun xong chưa mà lại lười biếng rồi!”

Lý Tĩnh Huấn biết người này ỷ vào mình là tiểu đồng của Phong Nguyệt nên không coi ai ra gì, phần lớn thời gian người bên dưới đều sợ gã. Phong Nguyệt mỗi lần trước khi treo thẻ bài đều phải tắm rửa, bản thân y không hiểu sao lại bị bắt đi làm việc này, mỗi ngày đều phải đun nước hai lần, đêm nay y đi đun nước, vừa châm lửa đã bị người ở sau bếp gọi đi hỗ trợ truyền thức ăn.

Y bĩu môi nói: “Nước đun giờ này chắc đã dùng được rồi. Ta truyền đồ ăn xong sẽ xách nước lên trên.”

Tiểu Sơn trừng mắt nhảy lên: “Hả? Còn dám để thiếu gia chờ ngươi? Nhanh đi chuẩn bị đi, nói cho ngươi biết, nếu lát nữa ta đi vào không thấy thùng tắm đầy nước, ngươi sẽ thành điểm tâm của ta.”

Lý Tĩnh Huấn nhìn bóng lưng bốc hỏa của Tiểu Sơn, nhíu mày.

“Ngươi ở chỗ này làm gì? Không phải ăn vụng đấy chứ?” Chiết Chi không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, cười hì hì trêu chọc y, sau đó nhanh chóng phát hiện điều không hợp lý: “Làm sao thế? Lại có ai bắt nạt ngươi nữa sao?”

Lý Tĩnh Huấn nói: “Nào có? Ta không sao cả.”

Chiết Chi lộ ra bộ mặt ‘trong lòng ngươi nghĩ gì đều hiện hết trên mặt kia kìa’ nói: “Nói nhanh, ngươi lại làm sao rồi?”

Lý Tĩnh Huấn đành phải nói ra việc ban nãy xui xẻo giữa đường đụng phải Doãn Tiểu Sơn, bát canh măng thái sợi vàng ươm bỏ lại cũng không được, mang đi cũng không xong, nhất thời không biết làm sao.

Chiết Chi sau khi nghe xong, giữ im lặng, chỉ đưa quạt tròn trong tay cho y: “Ầy, cầm lấy.”

Lý Tĩnh Huấn nghe lời nhận lấy, khay trong tay theo đó bị bê đi mất: “Ơ…ngươi…”

Chiết Chi xoay người: “Còn không đi xem nước sôi, nếu đun cạn nước thì ngươi cứ coi chừng đến mai Phong Nguyệt lại cho ngươi ngủ phòng củi.” dứt lời, bước chân nhẹ nhàng đi mất.

Lý Tĩnh Huấn đứng ngây người tại chỗ, bỗng dưng giậm chân một cái: “Nước của ta.”

Lúc này, trong hành lang phòng khách ngồi chật kín các vị ân khách. Nhược Tư quan nhân vừa mới kết thúc điệu múa, y mặc áo bào màu vàng nhạt, dung mạo dịu dàng, chậm rãi đi đến gần vị ân khách gần nhất. Người kia có gương mặt to lớn, uống đến mặt ửng đỏ lên, tức khắc kéo người lại, Nhược Tư liền ngã vào trong ngực gã: “Đại nhân, ngươi thật là xấu nha!” Nhược Tư hờn dỗi, người đàn ông kia nâng mặt Nhược Tư lên, tham lam hít hà: “Nhược hữu sở tư [1], tên rất hay, gia thích ngươi.” một bên tay không quy củ tiến vào vạt áo.

[1] như có điều suy tư 

Đôi môi Nhược Tư khẽ hé mở, lanh lợi ngậm lấy hạt dưa, đầu lưỡi cực kỳ có kĩ xảo cuộn lại, trên dưới răng khẽ cắn rời vỏ hạt, lợi dụng đưa hạt dưa đút cho gã.

Người xung quanh thấy thế lớn tiếng khen hay, suy nghĩ dâm tà bị kíc.h thích.

Chiết Chi bưng mâm gỗ xuyên thẳng qua đám người, y để cho mấy vị khách say khướt sờ mông một cái, vất vả mãi mới đặt được đồ xuống. Y đang muốn rời đi thì cổ tay lại bị kéo lại.

“Hoàng…Hoàng lão gia, sao lại là ngài vậy?” Chiết Chi bị kéo một cái, dán hơn nửa thân người lại gần.

Hoàng Hữu Vi mặt đầy tinh quang, bàn tay âm thầm nhéo một cái lên eo nhỏ: “Gia tới đi dạo, vừa đến đã nhìn thấy cái đồ ph.óng đã.ng nhà ngươi, sao vậy, học người ta làm chân chạy vặt sao?” 

Chiết Chi vỗ nhẹ bàn tay trên eo, thuận thế thoát ra khỏi ngực gã, nói: “Nào có? Trong quán bận rộn, Chiết Chi chỉ giúp chuyển đồ ăn mà thôi, mấy việc chạy vặt, Chiết Chi sao mà làm được.”

Hoàng Hữu Vi có một cặp mắt nhỏ tròn xoe, xưa nay thích nhất là đảo lên đảo xuống: “Để Chiết Chi của chúng ta phải làm mấy việc này, người kia là ai vậy? Lại là dung mạo tiên tử nào đây?”

Chiết Chi mỉm cười hai tiếng: “Kia, Chiết Chi không phải cũng là hạ nhân sao? Chỉ chú tâm hầu hạ khách nhân vui vẻ mà thôi.” sau lại chuyển một câu: “Hoàng gia hôm nay lại đến gặp Phong Nguyệt quan nhân đi! Lưu đại nhân, Vương đại nhân còn có Triệu thị lang mấy người bọn họ đều đến rồi, ngài lại không đi, chậm chân là không kịp đâu đó.” nói xong khi y đang chuẩn bị nhấc chân đi, cổ tay lại bị nắm chặt.

Hoàng Hữu Vi mắt lộ ra d.ục v.ọng: “Phong Nguyệt là cái đồ vô tình, gia tìm hắn nhiều lần như vậy rồi, hắn đều không nể mặt, nào có nghe lời như ngươi.”

___

Lý Tĩnh Huấn lắc lư thùng nước một đường đến rơi vãi đến phòng tắm của Phong Nguyệt. Công việc này y đã làm một thời gian, mỗi ngày hai lần, phải múc nước từ trong giếng đổ vào trong nồi hơi, sau đó châm lửa, thêm củi, kéo ống bễ. Sau khi đun xong, lại từ hậu viện xách vào tiền sảnh, đi qua cầu thang gỗ lên lầu ba mang đến phòng tắm của Phong Nguyệt, mới có thể xem như hoàn thành công việc.

Y nhìn cánh tay nho nhỏ của mình, nghĩ xem tại sao nhiều ngày qua đi một chút cơ bắp cũng không có.

Sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân không nặng không nhẹ, theo đó phát ra thanh âm lười biếng: “Nước chuẩn bị xong chưa?”

Lý Tĩnh Huấn máy móc trả lời: “Đã xong.”

Phong Nguyệt liếc mắt nhìn y một cái, lập tức giang tay, tay áo rộng lớn cứ như vậy bị kéo xuống.

Lý Tĩnh Huấn nhìn hắn, không hiểu gì.

Đuôi mắt Phong Nguyệt nhếch lên, bờ môi khẽ hé, chậm rãi phun ra: “Cởi—đồ, không biết à?”

Lý Tĩnh Huấn lập tức đi giải trừ y phục cho hắn, đại lưng buông xuống, sa y, áo ngoài, áo trong, cuối cùng lộ ra từng mảng da thịt như sứ, cần cổ trắng nõn trơn bóng, thân hình cân đối hài hòa, từng cử chỉ dáng vẻ đều mang nét mê hoặc trời ban.

Hơi nước mịt mù, sương mù bốc hơi bay lên, tròng mắt Phong Nguyệt đánh giá thiếu niên rồi quay người bước vào bồn tắm, tóc đen khẽ lướt qua tai thiếu niên, gợi lên một trận ngứa ngáy như trêu chọc.

Lý Tĩnh Huấn bị hương u lan trên tóc xâm nhập chóp mũi, chỉ thấy hai bên vai trắng bóng lộ ra khỏi mặt nước: “Đến đây, xoa bóp cho ta.”

Không biết là do sương mù hay do thứ gì, khuôn mặt nho nhỏ của thiếu niên ửng đỏ một mảng. Y nhớ đến khi còn bé bị ông ngoại đánh vào tay, sau đó là dáng vẻ Lý Nguy xoa bóp cho y, nương theo đó từng chút một mà xoa bóp.

Phong Nguyệt tay cầm chén dạ quang, nhấp một ngụm rượu nho, chậm rãi nói: “Lúc ngủ ngoài đường nhìn như tiểu khất cái, tẩy sạch ngược lại nhìn có mấy phần dáng vẻ, người tới cửa hỏi thăm ngươi chắc không ít nhỉ?”

Lý Tĩnh Huấn còn đang suy nghĩ ‘tới cửa hỏi thăm’ là có ý gì? Trong ấn tượng của y, chỉ có đại ca và nhị ca thành gia lập thất. Đại ca là khi thái hậu vẫn còn tại thế làm chủ cưới đích nữ của Đô Sát Viện Viện sử gia, coi như là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, có người mai mối. Còn người mà nhị ca lấy chính là nữ nhi của Trấn Viễn Hầu gia, nghe nói hai người là ngầm nảy sinh tình cảm, nữ tử kia ngoài nhị ca ra thì không gả cho ai khác. 

Sau đó, không biết sao lại náo loạn đến ngự tiền, ảnh hưởng đến thanh danh hoàng gia cùng hầu gia, phụ hoàng lúc đầu dự định tùy tiện tìm một đối tượng kết hôn khác cho nàng để dẹp yên, tiếc rằng Trấn Viễn Hầu cưng chiều nữ nhi như mạng, mỗi một tấu sớ dâng lên đều là lời thỉnh cầu. Cuối cùng, không còn cách dọn dẹp nào tốt hơn ngoài cưới vị nữ tử kia. 

Trấn Viễn Hầu là gia tộc lớn, nắm một nửa binh quyền nước Đại Yên trong tay. Lý Tĩnh Huấn nghĩ không biết phụ hoàng khi đó cả ngày chìm đắm trong ca múa yến oanh có bao giờ nghĩ tới người say giấc bên cạnh mình lại có tâm tư khác hay không.

Phong Nguyệt thấy phía sau không có động tĩnh, giễu cợt hai tiếng: “Làm sao? Bị ta nói trúng rồi? Nhớ tới người trong lòng kia rồi sao?”

Lý Tĩnh Huấn lấy lại tinh thần đáp: “Khi ta ở nhà, chỉ có đọc sách nghiên cứu thôi. Mỗi ngày sao chép bảng chữ mẫu, viết văn, không ngại ngày nắng hay lạnh. Không hiểu người nói…‘tới cửa hỏi thăm’ là có ý gì?”

Phong Nguyệt hừ nhẹ một tiếng: “Đừng giả vờ làm gì, công tử nhà nào chẳng uống rượu chơi gái, đùa nghịch này kia chứ? Nhưng mà, ngươi là con nhà nào? Là dân bản địa ở Biện Kinh hay được thăng quan rồi mới đến đây? Sao ta chưa từng thấy ngươi?”

Lý Tĩnh Huấn thầm nghĩ chẳng lẽ tất cả quan lại con cháu ở Biện Kinh ngươi đều từng thấy sao, ngoài mặt lại nói: “Nhà ta từ nơi khác đến, vừa tới chưa được một năm đã gặp biến cố.”

“Làm quan ở đâu? Phẩm cấp ra sao? Thuộc bộ nào?”

“Ừm…Phẩm cấp chỉ ở tòng tứ phẩm, ca ca ta là…Quốc Tử Giám…Thị Lang kiểm giáo.” Lý Tĩnh Huấn liều mạng nhớ lại môn sinh trước kia của ông ngoại.

“Quốc Tử Giám?” Phong Nguyệt không tự chủ hừ một tiếng, chỗ đó là nơi gia đình hoàng thất học tập, đầy bụng kinh luận, tập hợp người văn võ toàn tài ở khắp nơi, thật sự không phải loại người sẽ đến địa phương như Nam Phong quán. Nhưng hắn lại không biết từ chỗ nào dấy lên một chút tức giận không rõ nguyên do, khiến trong lòng bỗng chốc trở nên khó chịu. Hắn duỗi chân từ trong nước nặng nề đặt lên bờ vai nho nhỏ của Lý Tĩnh Huấn, thanh âm không thể nghi ngờ: “Lau.”

Trên vai Lý Tĩnh Huấn giống như tiếp nhận một tảng đá lớn, trên đùi có hơi không chống đỡ nổi, y vịn vào mép thùng, miễn cưỡng dùng một tay cầm khăn tắm chậm rãi lau.

Phong Nguyệt nhìn dáng vẻ thuận theo của y, có chút tự đắc: “Mấy người trong Quốc Tử Giám mặc dù bình thường không đến tâng bốc ta, nhưng sau lưng ấy à! Làm gì có mèo nào không ăn vụng cá trong bếp đâu? Ta thấy ngươi cũng khá hợp với Nam Phong quán đấy!”

Lý Tĩnh Huấn thầm nghĩ: Mỗi lần đều tại vì ngươi mới phải chịu khổ sở, cái này mà gọi là phù hợp sao?

Con mắt Phong Nguyệt hơi nheo lại nói: “Ta khuyên ngươi bình thường trong quán nên trung thực chút, ít ỷ vào tuổi trẻ cấu kết nhau, tiểu quan nơi này đã gặp qua rất nhiều lão gia có tiền, ngươi cho rằng có thể để ngươi vào trong mắt sao?”

Lý Tĩnh Huấn không biết chỗ nào lại chọc giận vị phật sống này, thật tình cảm thấy đối phương hỉ nộ vô thường, tâm tính bất định, cũng lười tranh luận, đành phải giữ im lặng.

Phong Nguyệt thấy y hỏi cũng không trả lời, liền nhấc chân đạp một cái: “Cút đi!”

Ra khỏi phòng ngủ, Lý Tĩnh Huấn xoa xoa bả vai bị đạp, lắc đầu đi xuống lầu.

Một gian nhã thất bên ngoài phòng khách, mấy gã sai vặt bưng trà rót nước vây ở một bên xì xào bàn tán, thỉnh thoảng cười lớn một tiếng.

Lý Tĩnh Huấn đi ngang qua, hiếu kỳ quan sát, vỗ vỗ một gã sai vặt ở bên cạnh hỏi: “Làm sao thế?”

Gã sai vặt kia cười mờ ám, nháy mắt thầm ra hiệu: “Hoàng gia tới.”

“Hoàng gia? Hoàng gia là ai?” Lý Tĩnh Huấn mờ mịt nhưng lại nghe thấy âm thanh mềm mại truyền ra từ bên trong, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng rên rỉ.

Một gã sai vặt khác dựng ngón tay lên, nói: “Nói đến biết chơi thì phải là Hoàng gia của chúng ta. Mấy kẻ kia chỉ lén lút sờ mó, còn Hoàng gia thì đường đường chính chính mà làm, các ngươi có tin không? Hắn chắc chắn biết chúng ta ở bên ngoài nghe trộm, càng có người nghe thì hắn càng làm lớn tiếng…”

Lúc này, tiếng kêu trong phòng truyền ra ngoài lớn hơn trước rất nhiều, nương theo đó là tiếng quất roi bén nhọn: ‘“Chính là như vậy, dâm đãng…”

Lý Tĩnh Huấn nghe rõ trong đó còn kèm theo vài tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào.

Đây là…Chiết Chi.

Sắc mặt Lý Tĩnh Huấn phức tạp, sau khi tiến vào Nam Phong quán, nhìn nhiều thấy nhiều dần dần hiểu được chuyện đời. Ở nơi này quan nhân đều phải làm việc này để mưu sinh, phần lớn mọi người đã không còn cảm thấy kinh ngạc, bình thường tuyên dâm giữa ban ngày, thảo luận chút kỹ xảo trên giường. Y mới đầu nghe thấy còn cố ý đi đường vòng, phần lớn thời gian chỉ làm mấy chuyện lặt vặt bình thường. Nhưng hôm nay lại khác biệt, nghe thanh âm bên trong tựa hồ đang tiến hành một trận hành vi man rợ, người bị đặt dưới thân còn là bằng hữu duy nhất của y.

Hai tay y đột nhiên siết chặt, làm sao bây giờ? Xông vào cứu người?

Mấy người bên cạnh vẫn còn đang ồn ào, Lý Tĩnh Huấn giậm chân một cái, mặc kệ, khi y đang chuẩn bị xông vào, đột nhiên có người nắm chặt cổ áo. Gã sai vặt vừa nói chuyện dường như biết được ý đồ của y: “Làm gì thế? Quy củ trong quán không được phá hỏng chuyện làm ăn, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đâu.”

Lý Tĩnh Huấn ra sức gỡ bàn tay nắm lấy áo y ra: “Thả ta ra, ta phải vào trong cứu y.”

“Hắn còn cần tới ngươi cứu sao? Bây giờ ngươi xông vào hắn một phân tiền cũng không nhận được, Chiết Chi có chết cũng phải kiếm được tiền, ngươi đi vào hắn nhất định hận ngươi đến chết.”

Lý Tĩnh Huấn đứng nguyên tại chỗ, không biết làm sao.

Không đúng, không nên như vậy.

Nhưng đến tột cùng là sai ở đâu, y không nói ra được.

Từng cơn lạnh buốt trong lòng ăn mòn lấy cơ thể.

Mấy gã sai vặt đang nghe xuân cung sống, thình lình bị tú bà phát hiện, từng người một bị thưởng một bạt tay, ngoan ngoãn lui xuống làm việc. Lý Tĩnh Huấn lấy cớ phải đi giặt quần áo cho Hàn Sương quan nhân thì tú bà mới không nói gì nữa.

Hành vi man rợ trong nhã thất vẫn tiếp tục, Lý Tĩnh Huấn đứng một mình ở bên ngoài, gió đêm gào thét, quạ đen bay lên đầu cành phát ra tiếng kêu quạc quạc. Khách nhân ở đại sảnh hết người này đi lại đến người kia tới, bàn tiệc này dọn đi lại đến bàn tiệc kia lên đồ, chạy đường sai vặt tụm lại một góc đếm số tiền được thưởng ngày hôm nay.

Trăng treo cao, náo nhiệt trong đại sảnh đã dần đến hồi kết, bọn sai vặt thu dọn xong tàn cuộc đều thi nhau ngáp ngắn ngáp dài rời đi, đèn đuốc trong sảnh tắn dần. Lý Tĩnh Huấn kéo chăn bông từ trên giường xuống bọc bản thân thành một quả trứng sau đó ngủ ở góc tường cạnh phòng.

Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, thái dương vừa lộ ra tia sáng *****ên, trên đường cái đã có tiếng người rao hàng. Lý Tĩnh Huấn ngủ không sâu, chợt nghe thấy một tiếng bịch, cửa nhã thất mở ra, người bước ra là một nam nhân mập mạp. Hoàng Hữu Vi nhìn thấy góc tường có một thiếu niên, mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, trêu ghẹo nói: “Tuổi nhỏ mà đã hăng hái vậy rồi, nghe nguyên một đêm hả?” Không đợi y đáp lại, liền vội vàng rời đi.

Chờ bóng lưng Hoàng Hữu Vi biến mất ngoài cửa, Lý Tĩnh Huấn mới đẩy cửa ra, thò một chân vào trước, giơ lên nửa ngày mới bước vào. Thanh âm tối hôm qua vang bên tai đến sau nửa đêm, càng về sau Chiết Chi hầu như không còn phát ra tiếng nào nữa. Trong lòng y lo lắng, đến khi trời sắp sáng mới mơ màng nghỉ một lúc. 

Vừa bước vào bên trong, phả vào mặt là khí tức dâm mỹ trộn lẫn với mùi máu tươi nhàn nhạt, y bỗng dừng bước, bốn bức bình phong trước mặt vẽ lên một nam tử trầ.n tru.ồng bị trói ở đầu giường, y phục phía trước nửa hở, tay nắm roi da.

Phía sau bức bình phong truyền ra một giọng nói kèm theo hơi thở yếu ớt: “Là Tiểu Huấn sao? Vào đi.”

Lý Tĩnh Huấn ngập ngừng đi nhanh lướt qua bức bình phong, con mắt không dám nhìn người trên giường. Chăn màn, quần áo xộc xệch rơi lả tả, bàn ghế đổ ngã trên mặt đất, còn có từng mảnh chén rượu như đang nhắc nhở y, chủ nhân bên trong đã phải chịu đựng hết thảy. Tứ chi Chiết Chi bị trói ở mép giường, nửa người lơ lửng, dây thừng tinh tế hãm sâu vào cổ tay tái nhợt, y chậm rãi nhìn về phía này: “Giúp ta.”

Lý Tĩnh Huấn lần lượt tháo bỏ dây thừng, nhẹ nhàng đỡ người xuống, nhìn vết đỏ phủ kín trên thân y, còn có nơi vẫn chảy máu, trong lòng ngũ vị tạp trần lửa giận cuồn cuộn, vô tận bi thương khiến trái tim mơ hồ đau nhức, nước mắt bất giác lăn xuống.

Chiết Chi thở dài: “Đừng khóc, ta vốn chính làm cái này, may mà ngươi một mực phản kháng, không cần giống như ta.”

Lý Tĩnh Huấn lau nước mắt, quay đầu, không dám nhìn vết thương khắp người Chiết Chi nói: “Ta đi đun nước, rửa vết thương cho ngươi.”

Chiết Chi lại nói: “Cái đồ ngốc nhà ngươi, nước nóng sao có thể dùng tùy tiện được?”

“Không phải Phong Nguyệt ngày nào cũng tắm sao?”

“Ta đâu có giống như Phong Nguyệt quan nhân chứ, người có thể dùng nước nóng tùy ý trong quán không đến ba người. Được rồi, ta trở về phòng nằm là sẽ khỏe lại thôi.” Chiết Chi nói xong, giãy dụa định ngồi dậy.

Lý Tĩnh Huấn đè bả vai Chiết Chi xuống, nói: “Hiện giờ trời còn chưa sáng hẳn, ta đi đun nước xong bưng tới, có người thấy cũng chỉ nghĩ là ta chuẩn bị cho Phong Nguyệt thôi. Ngươi ở đây đợi ta.”

Múc nước, thêm củi, vì không để ai phát hiện, Lý Tĩnh Huấn vén tay áo lên, đẩy nhanh động tác, ngược lại bị dằm trên thùng gỗ khiến tay bị thương, y cũng không lo lắng, ngậm vào miệng m.út hai cái lập tức cấp tốc nhấc thùng nước lên.

Hơi nước rất nhanh ngập tràn trong nhã thất. Lý Tĩnh Huấn tìm một chiếc thùng tắm để đấy không ai dùng, cẩn thận rửa sạch qua một lượt, cũng may vẫn còn dùng được. Y liền đỡ Chiết Chi xuống giường, sau khi dẫn Chiết Chi vào trong thùng nước, y lập tức đưa lưng về phía thùng nước đứng ở một góc tường, chỉ giữ một đôi tai nghe tiếng gọi, đợi người phía sau rửa qua vết thương lại dựa vào y chậm rãi trở lại chỗ ở. Sau đó, y móc ra thuốc trị ngoại thương Hàn Sương cho y, đắp lên cho Chiết Chi.

Chiết Chi đã lâu không được đối xử dịu dàng như vậy, trước kia bị thương bản thân đều tự mình chịu đựng, mời thầy thuốc tốn rất nhiều tiền, tiểu quan bình thường không trả nổi, trong lúc nhất thời lại không kiềm được rơi lệ: “Khi còn nhỏ ta sống thôn Phù Dung cách thành Biện Kinh không xa, nơi đó sơn minh thủy tú. Mỗi ngày cha ta đều ra ngoài đồng, mẹ thì đi dệt vải may y phục cho người ta để nuôi sống bốn huynh đệ bọn ta. Mặc dù nghèo, nhưng mọi người trong nhà đều rất vui vẻ.” Chiết Chi nói về thân nhân, trong mắt không tự chủ mang theo vui vẻ.

Lý Tĩnh Huấn yên lặng nghe, hồi lâu mới nói: “Sao ngươi lại vào đây?”

“Huyện lệnh lão gia nói hoàng đế muốn xây lầu gì đó, phải nộp hai phần mười thu thuế, năm đó khắp nơi đều có nạn châu chấu, không thu hoạch được gì, cùng đường mạt lộ, *****ên là bán đất, sau đó…là ta.”

Lý Tĩnh Huấn rất lo lắng, nhưng lại nghe Chiết Chi thay đổi ngữ điệu: “Nhưng mà, ta hiện tại cũng rất tốt, mỗi tháng có thể kiếm chút bạc phụ giúp người nhà, mắt mẹ ta không tốt, chờ ta góp đủ tiền nhất định phải mời một đại phu tốt…”

Chiết Chi chìm đắm vào tương lai tốt đẹp, mặc sức tưởng tượng, vẫn thao thao bất tuyệt. Lý Tĩnh Huấn lại lâm vào hồi ức xa cũ, những năm kia phụ hoàng cả ngày uống rượu mua vui, dần dần bệnh tật quấn thân, nhị ca dẫn đến mấy vị thuật sĩ, góp lời với hoàng thượng nói trong cung có yêu nghiệt lẩn trốn, tổn hại long thể. Những năm sau đó trong cung xây dựng rầm rộ, xây Trích Tiên Lâu, cầu cho thần linh phù hộ, sau khi xây xong, phụ hoàng lại xây dựng báo phòng, dục trì ở bên trong, mang theo mấy con hát tướng mạo xinh đẹp ngày đêm lưu luyến ở trong đó, từ đó quân vương không còn tảo triều nữa.

Chiết Chi nói một hồi, dường như đã lâu rồi không có bạn cùng nói chuyện, trong lòng nhất thời nhẹ nhõm không ít, lại nói: “Không cần coi chừng ta nữa đâu, ngươi nhanh đi hầu hạ Phong Nguyệt thiếu gia, cẩn thận lại bị phạt.”

Lý Tĩnh Huấn đặt bình thuốc trên trác kỷ, nói: “Ngươi cố gắng tĩnh dưỡng, có việc cứ gọi ta.”

Đi xuống lầu, lại ở góc cua nhìn thấy người mà bản thân không muốn gặp nhất lúc này, áo khoác tuyết trắng khoác hờ trên vai, dùng một cây trâm hồng ngọc cuốn lên mái tóc đen, toát lên vẻ phong lưu tao nhã. Lý Tĩnh Huấn trong lòng âm thầm căng thẳng, dưới ánh nhìn của cặp mắt kia không tự giác lui lại nửa bước, chỉ nghe thấy thanh âm nói ra từng chữ một, dường như có khinh thường, lại dường như chứa đựng tức giận: “Nước chuẩn bị xong chưa?”

Lý Tĩnh Huấn khẽ nói: “Sắp…sắp xong rồi, thiếu gia…xin chờ một chút.”

Hiện giờ đã không giống như lúc đầu còn chưa quen, Lý Tĩnh Huấn cũng như tất sai vặt khác gọi hắn là thiếu gia. Nói xong câu đó, y vẫn cảm thấy đỉnh đầu như có một thanh lợi kiếm treo cao, ngay cả nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên. Phong Nguyệt cao hơn y một cái đầu, dáng người cũng hơi lớn, Lý Tĩnh Huấn cảm thấy mình như chìm trong một mảng bóng râm.

Phong Nguyệt nghiêng người nhìn về phía trước: “Ngươi vừa mới đi đâu?”

Lý Tĩnh Huấn đành phải ngừng lại, trong lòng suy nghĩ không thể nói ra chuyện của Chiết Chi, ngoài mặt chỉ nói: “Mới có vị ân khách đi từ sớm, ta đi từ hầu viện ra đụng phải, liền…thu dọn một lúc.”

“À.” Khuôn mặt Phong Nguyệt nhếch lên: “Ngươi không phải luôn không để tâm đến chuyện ở phòng khách sao? Vị ân khách kia? Đi sớm như thế, chắc là Hoàng Hữu Vi đi.”

Lý Tĩnh Huấn không nghĩ tới lại bị hắn đoán ra từng chút một, đành phải gật đầu nói phải, Phong Nguyệt lại không hài lòng nói: “Ta cũng không biết, Hoàng Hữu Vi kia lợi hại thế, có thể khiến tiểu thiếu gia hạ mình đi phục vụ hắn.”

Lý Tĩnh Huấn bị hai con mắt giống như lưỡi đao nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy tóc đều như bị đốt ra lửa, không dám mắt đối mắt nữa, chỉ nói một câu: “Cái này…cái này chỉ là bổn phận của ta mà thôi.”

“Bổn phận?” Quạt xếp trên tay khẽ động, Phong Nguyệt hừ lạnh một tiếng.

Hôm sau, tin tức Chiết Chi đắc tội khách nhân bị phạt hạ thẻ bài bảy ngày truyền khắp trên dưới Nam Phong quán.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.