Ban đêm, đèn đuốc sáng trưng, tiếng sáo trúc và dây đàn vang vọng khắp Nam Phong quán, những khúc nhạc trụy lạc kéo dài suốt đêm không ngớt.
Từng mâm sơn hào hải vị từ sau bếp được đưa lên phòng khách, giò heo ướp lạnh, vịt say hoa, cà tím áp chảo,…
Lý Tĩnh Huấn bưng khay, chân đi như bay.
Y vừa mới rẽ vào khúc ngoặt hành lang, liền bị một âm thanh ác ý gọi lại. Lý Tĩnh Huấn quay lại nhìn thấy Tiểu Sơn đứng bên trên bậc gỗ, cách y hai bước, vẻ mặt kiêu căng.
“Nước của thiếu gia đã đun xong chưa mà lại lười biếng rồi!”
Lý Tĩnh Huấn biết người này ỷ vào mình là tiểu đồng của Phong Nguyệt nên không coi ai ra gì, phần lớn thời gian người bên dưới đều sợ gã. Phong Nguyệt mỗi lần trước khi treo thẻ bài đều phải tắm rửa, bản thân y không hiểu sao lại bị bắt đi làm việc này, mỗi ngày đều phải đun nước hai lần, đêm nay y đi đun nước, vừa châm lửa đã bị người ở sau bếp gọi đi hỗ trợ truyền thức ăn.
Y bĩu môi nói: “Nước đun giờ này chắc đã dùng được rồi. Ta truyền đồ ăn xong sẽ xách nước lên trên.”
Tiểu Sơn trừng mắt nhảy lên: “Hả? Còn dám để thiếu gia chờ ngươi? Nhanh đi chuẩn bị đi, nói cho ngươi biết, nếu lát nữa ta đi vào không thấy thùng tắm đầy nước, ngươi sẽ thành điểm tâm của ta.”
Lý Tĩnh Huấn nhìn bóng lưng bốc hỏa của Tiểu Sơn, nhíu mày.
“Ngươi ở chỗ này làm gì? Không phải ăn vụng đấy chứ?” Chiết Chi không biết từ đâu đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790841/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.