🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lại nói Hàn Sương những ngày này bỗng trở nên nổi tiếng, ân khách lui tới tranh nhau giành thẻ bài của y, bề ngoài y dịu dàng tính tình lại mềm mại nên được rất nhiều khách nhân yêu thích. Vả lại, Phong Nguyệt viện cớ bị ốm liên tục bảy ngày, mãi mới khỏi bệnh nhưng lại không treo bài, chỉ có một chiếc xe nhỏ xuất hiện đón người rồi đi mất.

Hương xa tuấn mã, hoa lá chim muông sum suê, xung quanh là trời cao trong vắt, đào khe liễu biếc. Phong Nguyệt ngồi quỳ trên nệm, một tay thưởng trà, hơi trà Ân Thi Ngọc Lộ tỏa ra từng luồng hương trà.

Bởi vì đã lâu chưa từng đi ra ngoài, giờ đây non nước hữu tình cũng khiến cho tinh thần trở nên vui vẻ khoan khoái. Lý Tĩnh Huấn ngồi ở dưới, trong lòng lại đầy thắc mắc, sáng sớm nói phải khởi hành, sau đó liền bị người này kéo đi hầu hạ, ngay cả Doãn Tiểu Sơn cũng không đi theo, thật là kỳ quái. Y vén lên một góc màn che, núi cây xa xa phản chiếu vào trong mắt người, sáng như minh hà.

Hai con tuấn mã đi một canh giờ, sau một tiếng ‘xuy’ của xa phu thì chúng đứng nghiêm trước một đại viện tường đỏ mái xanh. Lý Tĩnh Huấn nhảy xuống xe, mắt thấy trên cửa tòa nhà ghi ba chữ ‘Thư viện Xuân Hi’, đầu bút lông cứng cáp hữu lực, lại phủ thêm một lớp mạ vàng, y thầm nghĩ đây không phải là chữ viết của Phương lão ông sao? Giá một chữ trên bán ra hơn ngàn vàng, phụ thân y năm đó có một cặp câu đối chính là được vị này chấp bút, những năm thâu đêm suốt sáng chép sách kia, cũng là sách do vị lão ông này viết, nhưng nghiên cứu học tập mấy năm cũng chỉ học được ba phần thần vận trong đó mà thôi.

Xa phu cau mày nhìn Lý Tĩnh Huấn một cái, thấy người này vừa xuống xe liền ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa lớn, thầm nghĩ đúng là người không có mắt, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, không cẩn thận ngay cả mạng cũng không còn. Bản thân hắn lại đi về phía sau mang ghế nhỏ đặt dưới đất, cúi đầu khom lưng đón Phong Nguyệt dẫm chân lên ghế đi xuống. 

Vừa xuống xe, Phong Nguyệt liền nói với Lý Tĩnh Huấn: “Lát nữa đừng nhiều lời, đứng ở bên cạnh hầu hạ ta là được.”

Thấy Lý Tĩnh Huấn không có ý định động thủ, Phong Nguyệt vậy mà không tỏ vẻ gì, xa phu đành phải nhắm mắt đi lên gõ cửa, chỉ chốc lát sau một người hầu trẻ tuổi xuất hiện, hắn đánh giá xa phu từ trên xuống dưới, lộ ra ánh mắt chán ghét, dọa xa phu không ngừng dùng ống tay áo lau mồ hôi. Ánh mắt người hầu lướt qua xa phu nhìn thấy thân ảnh lẳng lặng phía sau, nháy mắt thay đổi vẻ mặt, nhanh chóng mở cánh cửa hông ở góc đông nam, cung kính đón hai người vào trong.

Lý Tĩnh Huấn đi theo, chỉ thấy là núi giả bao bọc, đình đài lầu các, thủy tạ vờn quanh, hoa mộc sum suê, che lại tất cả phòng ốc, chỉ lộ ra một góc mái cong, bốn phía tĩnh lặng, không thấy một bóng người nào ngoài tôi tớ dẫn đường phía trước. Phong Nguyệt vừa đi vừa lặng lẽ nhìn trộm Lý Tĩnh Huấn ở phía sau, thấy y không chút câu nệ, bộ dáng ngược lại cực kì thong dong. Đi khoảng chừng thời gian một nén nhang, loáng thoáng nghe thấy âm thanh nữ tử ca múa truyền tới, người hầu đứng lại khom người, làm tư thế mời sau đó đi mất. 

Lý Tĩnh Huấn cùng Phong Nguyệt nhấc chân bước vào nội viện, vừa tiến vào trong lập tức trông thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng náo nhiệt, có cả nam lẫn nữ. Những nam nhân ở đây đều khoác trên mình lụa là gấm vóc, bộ dáng nho nhã sang trọng, ai nấy đều ôm một nữ tử trong tay, đang uống đến hăng say. Những cô gái kia cũng không giống những cô gái bình thường thấy trong kỹ viện, nhan sắc có phần kiều diễm hơn, y phục lại càng mỏng manh hơn. Một nam nhân trung niên ngửa bình rượu uống một ngụm sau đó lại truyền rượu cho nữ tử ngồi trên đùi mình bằng miệng. Y phục trước mắt tung bay, thịt rượu rơi vãi đầy đất. Cảnh tượng dâm mỹ như này thật khó coi, Lý Tĩnh Huấn sớm đã đỏ đến tận cổ, Phong Nguyệt lại vẫn bình tĩnh như không.

Họ vừa bước vào mấy nam tử bên trong hai mắt ngay lập tức sáng lên, trong đó có một người đẩy nữ tử trên đùi ra, vọt tới trước mặt Phong Nguyệt, vòng tay qua eo hắn, sát lại gần nói: “Phong Nguyệt, ngươi không ngoan, để gia đợi thật lâu!”

Phong Nguyệt ngược lại hất bàn tay đang nắm cằm mình ra nói: “Ai bảo ngươi đợi, ta đi đây.” làm ra vẻ quay người muốn đi, lần này mấy người khác cũng không còn ngồi yên nữa, rối rít đứng lên đi tới: “Tâm can, đừng giận, lát nữa Vương thượng thư thay ngươi đánh hắn…” 

Lý Tĩnh Huấn không nhìn nổi, thấy không ai chú ý đến mình nên tranh thủ chuồn đi.

Ra khỏi đình, băng qua cầu, những thanh âm dâm loạn phía sau dần bị bỏ lại. Lý Tĩnh Huấn lẻ loi bước đi trên con đường nhỏ, trong lòng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, không khỏi cảm thấy mê loạn, thôi vậy, người kia…vốn là như thế. Y hít sâu một hơi, trong gió dường như có mùi thơm nhàn nhạt, tựa như cách đó không xa có một vùng hoa mai lớn, hiện tại là tiết xuân phân, thời tiết này có thể trồng hoa mai đúng là hiếm thấy. Trong lòng hiếu kì nên y lần theo mùi hương kia, bắt gặp một rừng mai lớn đỏ rực một vùng, thê mỹ chói mắt, lập tức quét đi lo lắng trong lòng, bất tri bất giác ngồi dưới tán cây ngủ thiếp đi.

Trong mộng, y dường như trở về Thánh Trinh năm thứ bốn mươi hai, năm đó, y chín tuổi. Bát hoàng tử nước Đại Yên là con của vợ cả Tào hoàng hậu, cháu ngoại của nhất phẩm thái phó đương triều, khi búi tóc buông xuống đã đến Quốc Tử Giám học vỡ lòng. Nhưng mà thân phận này ngoại trừ phải chép lại những áng văn trúc trắc khó đọc hoặc bị phạt quỳ nhiều hơn người khác mấy canh giờ thì giống như không có gì khác biệt. 

Bên cạnh phụ hoàng ngoại trừ sủng cơ ai cũng không được lại gần, nhưng mà năm đó khi Lý Tĩnh Huấn gần chín tuổi lại không biết quy tắc này, y để Lý Nguy chép bài thay còn mình thì lén trốn khỏi Quốc Tử Giám. Một đường trốn đông trốn tây, nhân lúc thủ vệ, thái giám, cung nữ ngủ gà ngủ gật, chạy vào thư phòng.

Hoàng tử nhỏ tuổi từ khi sinh ra đã rất hiếm khi được nhìn thấy phụ hoàng, rất nhanh y đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của phụ hoàng nữa.

Trong căn phòng to lớn trống vắng không thấy bóng dáng phụ hoàng nhưng trên đất lại lộn xộn, tấu chương, tranh chữ, bút mực nghiên giấy rơi trên đất. Cung nữ, thái giám phục thi bên ngoài lại không có ai dọn dẹp chỉ nghe thấy bên cạnh cửa hông truyền ra tiếng sụt sùi. Lý Tĩnh Huấn vẫn còn là trẻ con, nghĩ thầm phụ hoàng ăn gì ngon mà lớn tiếng như vậy bèn lén đẩy cửa xem trộm. 

Không nhìn thì thôi đến khi nhìn lại giật mình, hai cơ thể tr.ần tru.ồng giao nhau, người phía dưới tách ra hai bắp đùi, ở giữa có một cái đầu đen nhúc nhích lên xuống, đó đáng ra là bậc cửu ngũ chí tôn ngồi trên ngai vàng, Thánh Trinh đế. Lý Tĩnh Huấn không phân biệt nổi trước mắt đến tột cùng là cảnh tượng gì, chỉ ngây ra như phỗng nhìn xem, sủng cơ kia lại phát hiện ra y, trong mắt lướt qua thần sắc đắc ý, giả bộ hô lớn một tiếng. Phụ thân y ngẩng đầu, vớ lấy chén ngọc quăng tới.

Lý Tĩnh Huấn quỳ gối ở chính giữa, trên đầu có một vết thương vẫn đang chảy máu. Thánh Trinh đế ngồi trên ngự tọa, vẻ mặt giận dữ. Cách một hồi lâu, sủng cơ kia sửa sang lại quần áo đi tới, nhào vào trong ngực đế vương, quay đầu nhìn y, mặt đầy vẻ khinh thường. Thái giám cung nữ đang trực tất cả đều run rẩy quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, giống như mất đi nửa cái mạng. Chỉ có Lý Tĩnh Huấn cúi mặt xuống, nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ nát, ánh mắt bình tĩnh không lay động.

Chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thông truyền phá vỡ sát ý ngập tràn trong phòng. Nam nhân cao lớn uy mãnh sải bước mà vào, một thân nhung trang, áo choàng màu đỏ kéo dài trên đất cực kỳ bắt mắt. Hắn vừa tiến vào, Thánh Trinh đế lập tức phất tay cho tất cả mọi người lui xuống. Lý Tĩnh Huấn bị thái giám bên cạnh đỡ dậy, lúc xoay người, không cẩn thận cùng người kia chạm mắt, hổ mục ưng mâu, ánh mắt giống như băng lại giống như lửa.

Từ đây, y không còn lại đi tìm phụ hoàng nữa.

Mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, cũng không biết đã ngủ bao lâu, Lý Tĩnh Huấn bị một trận la hét ầm ĩ làm bừng tỉnh, y thở hổn hển, yên lặng bình phục trong chốc lát mới đứng dậy đi ra ngoài. Bóng đêm dần kéo lên, màn trời tựa như một tấm lưới lớn, những vì sao đều biến mất không thấy bóng dáng, gió lớn từ đằng xa gào thét ùn ùn kéo tới, thoáng chốc, cây cối bên trong vườn hoa đều xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cách đó không xa có bốn năm người vây lại một chỗ, chỉ nghe tiếng thút thít bị gió cuốn lấy: “Cha…mẹ…có thể đừng bán con được không, sau này con sẽ ngoan ngoãn, sẽ không giành ăn với ca ca nữa…” 

Người đàn ông bên cạnh, áo quần ngắn cũn, ống quần rách nát, giày cỏ đi đến tối màu, lôi cánh tay của đứa bé hung hăng nói: “Không bán ngươi thì cả nhà lấy gì mà ăn, để ngươi ra ngoài hưởng phúc, ngươi đừng không biết điều.”

Người phụ nữ đầu bù tóc rối, không ngừng gạt lệ. 

Người hầu mới dẫn đường khi nãy đứng chắp tay, một thân trường sam, hơi quay mặt đi, phủi phủi góc áo bị thiếu niên đụng vào ban nãy, chậm rãi nói: “Nghĩ xong chưa? Ta cũng không có nhiều thời gian dây dưa với các ngươi đâu.”

Người đàn ông vội vàng nói: “Bán bán, không bán nó thì cả nhà ăn cái gì, cứ theo giá ngài mới nói ban nãy, hai lượng bạc, đứa nhỏ này từ đây thuộc về nhà ngài.”

Lý Tĩnh Huấn trong lòng thắt lại, trong đầu y đột nhiên hiện lên ông ngoại đặt từng quyển tấu chương ở trước mặt y, y lần lượt lật ra.

Thánh Trinh năm thứ mười tám.

Dân huyện Hoài, nạn đói lớn, người dân ăn thịt lẫn nhau.

Huyện Tiêu, nạn đói lớn, người dân ăn thịt lẫn nhau.

Huyện Dương Cốc, hạn hán trầm trọng, đến mùa xuân năm thứ hai, một đấu gạo giá một lượng bạc, người dân ăn thịt lẫn nhau.

Thánh Trinh năm thứ hai mươi.

Huyện Phái, nạn châu chấu khắp nơi, nạn đói thu đông, người dân ăn thịt lẫn nhau, người lạnh, chết đói nằm ngổn ngang khắp đường.

Huyện Tử Trường, không có mưa, từ tháng tư đến thu tháng tám, bướm bay che trời. Nạn đói lớn, cha con ăn thịt lẫn nhau.

Hà Nam, canh ngọ, tân vi, nhâm thân đại hạn, khắp nơi không còn cỏ xanh, mười nhà chín nhà bỏ không. Vì thế, có người phải bỏ ra ngàn tiền để mua một đấu gạo, có người phải ăn rễ cây hoặc lá cây chống đói, có chồng bỏ vợ, có cha bỏ con, có cốt nhục tương tàn ăn thịt lẫn nhau.

Thánh Trinh năm thứ hai mươi hai.

“Ngươi ở đây làm gì?” Bị thanh âm quen thuộc kéo suy nghĩ về, Phong Nguyệt đã đi đến trước mặt, thấy Lý Tĩnh Huấn sắc mặt có chút tái nhợt, không nhịn được đưa tay đặt lên trán y: “Sao vậy?”

Thấy người không trả lời, lại nắm hai vai, nhìn thẳng vào y: “Mới vừa đi nơi nào? Bị bắt nạt sao?” Không hiểu sao, thanh âm kia lại mang một tia tức giận.

Lý Tĩnh Huấn lắc đầu, chỉ nói: “Sao người lại ra đây?”

Phong Nguyệt đáp: “Vương thượng thư và các đại nhân bị gọi tiến cung trong đêm, những người khác cũng đều rời đi. Chúng ta trở về thôi.” hắn lại lấy từ bên hông ra một vật nói: “Mới nãy cũng không biết ngươi chạy đi đâu, cái này cho ngươi giữ, không uổng công ngươi đi theo hầu hạ, thấy được một mặt khác của cuộc sống.”

Lý Tĩnh Huấn nhìn thỏi bạc kia, trĩu nặng tựa như ngàn cân, nửa ngày, dưới ánh mắt kinh ngạc của Phong Nguyệt, đi về phía đứa bé kia, nhét vào trong tay nó.

Người hầu ở đằng sau xa xa mắng: “Ngu ngốc…”

 

Gió cuốn lá rách, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời, xe ngựa tăng tốc chạy trên đường. Xa phu được thưởng, cảm thấy đi theo Phong Nguyệt ra ngoài thu được rất nhiều nên ngay cả tư thế đánh ngựa cũng linh hoạt hơn. 

Hai người trong xe trong một lúc cũng không ai lên tiếng. Phong Nguyệt nếm một ngụm trà nguội, nhìn cũng không nhìn Lý Tĩnh Huấn một cái nói: “Ta ngược lại quên, ngươi xuất thân là công tử phú quý, chướng mặt mấy thỏi bạc bẩn này.”

Lý Tĩnh Huấn chợt lắc đầu.

“Vậy thì để làm gì?” Phong Nguyệt gần như là thốt ra ngay sau đó, ánh mắt tựa như có hỏa diễm, ánh mắt Lý Tĩnh Huấn lại bình tĩnh không lay động giống như suy nghĩ đã bay đến một nơi xa không biết tên chỉ bỏ lại thể xác ở đây.

Phong Nguyệt thấy y không có phản ứng, tức giận đến mức ném chén trà trong tay đi, mảnh sứ ***** ngoài, có một mảnh bắn lên lưng xa phu. Gã khẽ cắn môi không dám lên tiếng, thầm mắng tiểu tử này được tiện nghi lại còn chọc kim chủ không vui, về sau phải cách xa  một chút mới được.

“Được rồi, ta biết ngươi chướng mắt ta. Người như ngươi, lưu lạc đến tận đây cũng vẫn có sự kiêu ngạo, khinh thường làm bạn với ta, về sau ta sẽ cách ngươi xa chút, hai người không thể ở chung thì thôi vậy.” Phong Nguyệt cao ngạo nửa đời, vậy mà lần đầu nói ra lời tức giận như thế này, trong đó còn xen lẫn một chút chán chường.

Lý Tĩnh Huấn lại lẩm bẩm mở miệng, không thể nói là đang nói chuyện với ai: “Mãn diện trần hôi yên hỏa sắc, lưỡng tấn thương thương thập chỉ hắc; khả liên thân thượng y chính đan, tâm ưu thán tiện nguyện thiên hàn…[1]”

[1] trích từ bài Mại thán ông (ông lão bán than) của Bạch Cư Dị dưới đây là bản dịch của Hoàng Tạo và Nam Trân (nguồn: Thi Viện)

Mặt mày tro bụi khói lửa ám,

Mái tóc hoa râm tay đen ngòm!

Thương thay! Trên mình áo mỏng dính,

Lòng lo than rẻ, mong trời lạnh!

Phong Nguyệt nhìn y chằm chằm, Lý Tĩnh Huấn nhìn thẳng vào hắn: “Đây là một bài thơ về ông lão bán than, ngày ngày lao động bán than sưởi ấm, lúc trời lạnh, chỉ mặc một kiện áo mỏng trên thân.” Y nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt: “Hưng, bách tính khổ; vong, bách tính khổ.”

Phong Nguyệt cười khẽ: “Thì ra ngươi nghĩ những chuyện này, thiên hạ từ xưa đến nay chính là như vậy. Làm con quan thì hưởng lạc, làm con dân nghèo thì chịu đói, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình. Chẳng lẽ ngươi từng thấy con trai của hoàng đế đi hầu hạ người khác sao, ha ha ha…”

Lý Tĩnh Huấn không nói thêm gì nữa, Phong Nguyệt lại nói: “Được rồi, ngươi là đang thương cảm đứa bé kia sao? Khu vườn đó là trạch viện ngoại ô kinh thành của Vương thượng thư, hắn thường mở tiệc ở đó, nhưng ngày thường ít khi lui tới, chỉ để cho những người hầu kia tự quản lý. Xảy ra án mạng là chuyện bình thường, thế nhưng ngươi thì có thể làm gì được chứ? Loại chuyện này nếu không có bên trên tạo sức ép xuống, bách tính dân nghèo chỉ đành chịu trận thôi.”

Lý Tĩnh Huấn cắn môi dưới đến trắng bệch, từ kẽ răng phát ra mấy chữ: “Thiên hạ, dân quý nhất, xã tắc thứ hai, quân thì nhẹ.”

Phong Nguyệt sững sờ, lời còn chưa ra khỏi miệng, con ngựa lập tức hí vang, xa phu hét lên: “Phong Nguyệt thiếu gia, chúng ta đến rồi, ra roi thúc ngựa, một chút cũng không chậm trễ, hắc hắc! Hôm nay cũng quái thật, mới nãy còn sét đánh gió thổi, vậy mà nửa ngày chưa đổ một hạt mưa nào, nếu không, chúng ta thảm rồi…” Lý Tĩnh Huấn vén rèm lên, nhảy xuống, Phong Nguyệt đi theo phía sau cũng xuống xe. Tiểu Sơn đứng ở cửa móng trông, vội vàng xông đến nói: “Thiếu gia, mệt không! Ta đi múc nước cho người tắm rửa.” Dứt lời, dẹp đám người đang mong chờ nhận thưởng lui ra.

Phong Nguyệt bị Tiểu Sơn lôi kéo đi, xung quanh rộn ràng, nhưng trong lỗ tai lại không lọt được từ nào, chỉ nhìn đăm đăm vào người phía trước, đèn đuốc chiếu lên kéo dài bóng lưng của hắn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.