Năm đó, đêm đông giá buốt, phong tuyết đan xen. Phong Nguyệt mười bốn tuổi mặc một bộ đồ mỏng, quỳ gối ven đường, run lẩy bẩy, trước mặt là chiếu rách cùng chăn mỏng xếp thành hàng bao gồm phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, tiểu muội của hắn.
Năm đó nạn hạn hán nổi lên, lương thực mùa xuân thu hoạch không tốt dẫn đến mùa đông lại càng không có lương thực dự trữ. Trong hầm chứa không còn lấy một vỏ trấu, rễ cỏ, vỏ cây đều đã ăn sạch. Phụ thân cõng hắn, mẫu thân cõng tiểu muội, hai ca ca buộc lên chiếc xe cút kít duy nhất trong nhà, lên đường chạy nạn, chuyến đi này chẳng biết lúc nào mới trở về. Phong Nguyệt nhỏ la hét không chịu đi, cha nhặt một chiếc lá khô từ cây dương già trong sân, tết thành một con châu chấu thả vào trong tay hắn. Cả nhà cứ thế lên đường. Người lánh nạn không chỉ có mỗi bọn họ, đội ngũ chạy nạn càng lúc càng lớn, người nào có đồ ăn lập tức có người đói xông tới cướp đoạt, rất nhanh tranh đoạt biến thành ẩu đả, cuối cùng biến thành giết người.
Hai ca ca của Phong Nguyệt chính là biến mất như thế, phụ thân mẫu thân chỉ có thể dùng chiếu rơm bọc lại thi thể không còn nguyên vẹn, đặt trên xe cút kít tiếp tục chạy nạn.
Càng về sau đội ngũ chạy nạn càng ngày càng nhỏ, rất nhiều người đều không chịu nổi ngã xuống. Người ngã xuống lập tức thành đồ ăn, thịt trên bụng và mông biến mất không còn gì. Phong Nguyệt nhỏ núp ở trong ngực mẫu thân,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790845/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.