Sau khi tỉnh dậy, Lý Tĩnh Huấn vẫn luôn làm việc ở phía sau, mắt thấy tạp dịch trong viện đều ném gánh, từng người một chạy đến tiền sảnh, y đoán chắc có vị khách quý nào đến nên những người này vội chạy đi lấy thưởng. Y luôn không có hứng thú với việc này, chỉ lo làm xong chuyện của mình, thu dọn một lúc mới tiến đến, sau đó biết mình đoán sai rồi.
Phong Nguyệt ngồi dưới đất, y phục có mấy chỗ bị xé, lộ ra một mảng da thịt lớn, trên đùi có mấy chỗ máu bầm, trên cánh tay vẫn còn đang chảy máu. Người xung quanh đều đến góp vui xem náo nhiệt, vây chặt như nêm cối, Vương ma ma và Hoàng gia một người đã đạt được âm mưu, một người đã tính trước mọi việc, ngược lại trăm sông đổ về một biển, mỗi người đều ngồi ở vị trí của riêng mình. Phong Nguyệt hận thấu xương nhìn hai người bọn họ, trong mắt tựa như có thể ***** lửa.
Y chưa từng thấy Phong Nguyệt bị đối xử như thế, người kia không phải luôn cao cao tại thượng, như mặt trăng lạnh lẽo treo trên trời cao, phàm nhân không thể hái xuống được hay sao?
Y co cùi chỏ đụng phải Tiểu Nguyệt Nhi ở bên cạnh, ánh mắt dò hỏi, Tiểu Nguyệt Nhi xoa xoa tay, sắc mặt phức tạp: “Hoàng gia ra giá cao, Phong Nguyệt thiếu gia sợ không trốn được…” Lý Tĩnh Huấn nhíu mày hỏi: “Hoàng Hữu Vi? Hắn đâu có xa hoa như vậy đâu? Ông chủ đâu?”
Tiểu Nguyệt Nhi lắc đầu, trầm thấp thở dài, Lý Tĩnh Huấn lập tức đoán được, nếu không có ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790848/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.