Tiểu Sơn vừa bước vào phòng ngủ, lập tức bị một bộ đồ xanh lục được xếp chỉnh tề trên giường hấp dẫn, gã cầm lên xem xét, là một chiếc áo gấm có cổ giao nhau, làm từ lụa trắng như tuyết, không có bất kỳ hoa văn nào khác, cực kỳ thanh nhã. Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt nhưng khi gã cẩn thận quan sát mới phát hiện bộ y phục này bất kể là đường cắt may hay mũi kim đều có thể đạt đến trình độ hoàn mỹ, soi dưới ánh mặt trời, từng sợi chỉ bạc dệt thành hoa văn từ từ hiện lên. Viền áo được may bằng da tơ, hợp với đai lưng bằng ngọc, mặc trên người không biết sẽ lóa mắt đến mức nào.
Tiểu Sơn cầm y phục lên người ướm thử, lấy gương ra soi, lại cảm thấy như một người quê mùa trộm đeo lên châu báu, ngẫm lại bộ đồ này mặc trên người thiếu gia không biết đẹp đến cỡ nào, phủi phủi tro bụi không tồn tại trên y phục, thận trọng gấp lại, nửa ngày, Phong Nguyệt đẩy cửa bước vào.
“Dưới bàn trang điểm có bánh hoa quế.”
Tiểu Sơn li.ếm môi, hào hứng chạy đi lấy. Viên ký ở đầu Thành Đông làm loại điểm tâm này nhiều năm, có thể xưng là số một trong Biện Kinh. Lồng bánh mới ra lò vào buổi sáng có thể coi là thơm ngon và mềm mịn nhất, Phong Nguyệt kiểu gì cũng cố ý mua về. Lúc đầu, Tiểu Sơn không thích ăn mấy thứ quà bánh tinh xảo này, vừa nhỏ vừa không có mùi vị gì, mới nhấm nháp hai miếng đã hết, thua xa so với thịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790849/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.