Hôm sau, khi bình minh vừa ló rạng, tiếng rao hàng dọc phố vừa cất lên, người đàn ông trong phòng U Lan vội vàng tung chăn ngồi dậy, nhặt lên y phục, ngọc bội lộn xộn dưới đất, vội vã mặc lên người, hai chân đạp lên ủng ngọc, cẩn thận soi lại mình trước gương. Xác nhận trên mặt không có bất kì dấu vết của son phấn nào mới trở lại trước giường, xốc lên màn che, hôn một cái rồi nói: “Mỹ nhân, gia đi đây, mai gặp lại” dứt lời, liền đẩy cửa đi mất.
Nửa ngày sau, Chiết Chi ngẩng đầu, xác nhận người kia đã đi xa, mới lưu loát xoay người xuống giường. Nhặt lên bộ áo ngủ trên tủ đầu giường, khoác lên người, ngồi ở trước bàn trang điểm. Trong gương đồng, một khuôn mặt thiếu niên mỹ lệ đang trang điểm, mày y như núi xa, mặt giống như hạnh nhân, đôi môi nhỏ đầy đặn, trên mặt lộ ra một tầng ửng hồng nhàn nhạt.
Hai con hoàng anh hót líu lo trên đầu cành, rõ ràng đang vào tiết thu vậy mà lại gợi ra một đoạn sắc xuân triền miên đau khổ.
Lý Tĩnh Huấn cảm thấy người bạn này của mình có chút kỳ lạ, ví dụ như, xưa nay y sẽ không thức dậy vào giờ này, không trang điểm đến quá mức diễm lệ, càng sẽ không cười ngây ngô một mình.
Thế là, y rất tốt bụng sờ lên trán của bạn mình, lại sờ sờ trán của mình, không có nóng?
Chiết Chi giả bộ tức giận trừng mắt liếc y một cái: “Ai bệnh chứ? Nếu như có bệnh, cũng là bệnh tương tư.”
Lý tĩnh Huấn gãi đầu đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790850/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.