Vương ma ma trợn mắt nhìn đống ngân phiếu dày cộp trên bàn, mỗi một xếp đều lớn cỡ một bàn tay, trị giá trăm lượng bạc, có khoảng một xếp dày. Hàn Sương mặc y phục bằng vải thô thông thường, lần lượt tháo trâm cài tóc, khuyên tai xuống. Hôm nay y không thoa phấn, khóe mắt có chút nếp nhăn, khuôn mặt mộc mạc sạch sẽ, khiêm nhã ôn hòa, cũng không còn khí chất phong trần, chỉ mang một bọc quần áo nhỏ, một chút đồ lặt vặt theo mình, đẩy cửa mà đi.
Đối diện là hai khuôn mặt tươi cười, Phong Nguyệt và Lý Tĩnh Huấn đang đứng bên ngoài đợi y.
Hàn Sương thấy hai người, nhìn nhau một lúc, khẽ cười nói: “Tr.ần tr.ụi mà đến, tr.ần tr.ụi mà đi, không có gì lo lắng.”
Lý Tĩnh Huấn rất vui vẻ, chỉ là không biết vì sao, mũi lại có chút cay cay, y một mình lưu lạc tới nơi này, ngoại trừ Phong Nguyệt người mà y không hiểu nổi, Hàn Sương là một trong những người bạn của y ở đây. Y nói rất nhiều chuyện, cái gì vợ chồng nhất thể, đồng tâm đồng đức đủ loại chuyện cũ, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, y lấy ra một cái túi vải. Đây là Chiết Chi giúp y làm, bên trong đều là đậu phộng, táo đỏ, đựng đẩy một túi.
Hàn Sương trịnh trọng tiếp nhận, Lý Tĩnh Huấn nói: “Bỉ dực song phi, bạch phát tề mi [1].”
[1] Là một câu chúc với ý nghĩa hai người yêu nhau có thể kề cận bên nhau đến khi già đi. Phong Nguyệt không biết bản thân là tâm tình gì. Nửa ngày nói một câu: “Nếu hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790851/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.