Vương ma ma cài một cây trâm nạm vàng, đứng ở bên ngoài cửa phòng Phong Nguyệt: “Thân thể tốt hơn chưa? Ông chủ lên tiếng bảo ngươi điều dưỡng cho tốt, mấy ngày nay rất nhiều khách quen hỏi thăm ngươi, ngươi phải mau chóng khỏe lại.”
Nói nửa ngày, Phong Nguyệt ngay cả đầu cũng không quay lại. Tú bà có chút xấu hổ, chỉ thị gã sai vặt bên cạnh mang thuốc lên, hậm hực rời đi.
Cho đến khi tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, Phong Nguyệt xoay người lấy từ bàn trang điểm ra một chiếc chìa khóa, mở ra tủ đứng. Ở trong đặt một chiếc rương gỗ, lại mở nó ra, bên trong mấy bộ y phục xếp ngay ngắn chồng lên nhau, tất cả đều lộng lẫy rực rỡ, bên dưới đống quần áo giấu một cái hộp nhỏ, thêm một lớp khóa. Hai tay Phong Nguyệt nhấc nó ra, cầm lên nặng trĩu.
Trong hộp đều là những thỏi vàng dài, tổng cộng có hơn mười thỏi, còn có vô số phỉ thúy và đồng bạc.
Tất cả tích góp mười mấy năm qua đều ở đây.
Tiểu Sơn bưng trà do dự đứng ở ngoài cửa, chần chờ mãi mới gõ cửa.
“Vào đi.”
Đẩy cửa vào phòng, Phong Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên, đang chọn lựa bên trong chiếc hộp nhỏ, mang ngân phiếu và ngọc bội đặt một chỗ, y phục gấp lại đặt trên giường, lại lấy ra mấy món trang sức từ trong hộp.
Tiểu Sơn yên lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: “Thiếu gia, muốn đi?”
Phong Nguyệt ngừng lại động tác tay, rút ra mấy tấm ngân phiếu lớn, niêm phong lại trong một cái bao rồi nói: “Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790854/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.