“Tiểu Huấn, ta cho ngươi biết một việc.”
“Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Hai người vừa gặp mặt, đồng thời mở miệng.
Lý Tĩnh Huấn ngồi trên bậc thềm, hai cánh tay ôm lấy mình, nâng khuôn mặt nhỏ lên, tóc cùng y phục đều ướt nhẹp, hai cánh môi lạnh lẽo cứng đờ trắng bệch.
Phong Nguyệt bước một bước dài xông tới ôm lấy y, hất mấy sợi tóc đang dính trên trán ra, đau lòng không thôi: “Xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ ngươi? Hay là đánh ngươi? Có bị thương ở đâu không?”
Lý Tĩnh Huấn không trả lời, mở túi gấm trong tay ra, khi từng lớp gấm vàng rơi xuống, bên trong là một miếng hoàng ngọc chạm khắc bốn móng rồng, dưới đáy viết bốn chữ lớn.
Thái tử kim bảo.
Phong Nguyệt nhìn y chằm chằm: “Ngươi muốn nói gì với ta?”
Ánh nến yếu ớt không ngừng nhún nhảy. Một cơn mưa thu rơi tí tách tí tách, không khí lạnh năm nay dường như tới sớm hơn so với bình thường.
Phong Nguyệt ngồi dưới đất, tâm hoảng ý loạn: “Tiểu Huấn vậy mà lại là thái tử, bởi vì nhị ca làm phản mới lưu lạc bên ngoài, vậy không phải rất nguy hiểm sao? Nói không chừng cả đời sẽ bị người truy sát, ta phải giấu y đi, rời khỏi kinh thành mới không có ai tìm được y. Số tiền còn lại không nhiều, làm chút buôn bán nhỏ chắc là sẽ đủ thôi, tìm một nơi ở ẩn, nhất định không thể để ai phát hiện ra y…”
Lý Tĩnh Huấn cúi đầu: “Ta phải trở về.”
Phong Nguyệt: “…”
Bờ môi Phong Nguyệt khẽ run: “Có phải liên quan đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790855/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.