Công nhân ở đầu thuyền nghe thấy tiếng ồn trên thân thuyền nên đi kiểm tra, càng lúc càng có nhiều người đến, Lý Tĩnh Huấn thấy thế, vội thi lễ: “Các vị đại ca, ta cùng hảo hữu bởi vì bị kẻ địch truy sát gặp nạn lên thuyền. Thật sự buộc phải làm vậy, chỉ đi nhờ một đêm, hừng đông tất nhiên sẽ rời đi. Tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho các vị”, y lập tức rút trâm gỗ trên đầu, Phong Nguyệt cũng lấy bạc vụn ra.
Đốc công vốn định nói mấy câu, nhưng ước lượng đồ vật trong tay, nghĩ cách ăn mặc của người áo đen hình như không giống người trong quan phủ cho nên cũng bỏ qua, phất tay để bọn họ ở trong khoang thuyền một đêm.
Đợi sau khi đốc công rời đi, Lý Tĩnh Huấn mới cẩn thận xem xét vết thương của Phong Nguyệt, quả nhiên ngay cả áo ngoài cũng bị ướt, nhất là trên lưng. Vết thương dài khoảng bốn tấc, làn da vừa lộ ra đã bị máu đỏ thấm đẫm.
Trán Phong Nguyệt đổ đầy mồ hôi, lông mày nhíu chặt, nhưng từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lý Tĩnh Huấn cắn ống tay áo xé xuống một miếng vải, vòng từ vai qua eo băng bó cho hắn, nhẹ nhàng chỉnh lại vị trí, Phong Nguyệt liền lớn tiếng *****, cố gắng nén đau. Khó khăn lắm mới băng bó xong, y nhìn quanh bốn phía một chút nói: “Ta đi tìm đại ca chèo thuyền kiếm chút nước cho ngươi uống”, y vừa đứng dậy, tay đã bị nắm chặt.
“Đừng đi, ở với ta một lúc đi.” Phong Nguyệt yếu ớt nói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790857/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.