Ngày mùng ba tháng mười một năm ấy, tiểu hàn.
Phong Nguyệt đơn độc đạp trên nền tuyết trắng rơi đầy trời, tóc đen rơi xuống bên hông, tóc chưa chải, mặt không đánh phấn, để mặt mộc.
Mai đỏ ở Ngọc Phật tự đã tàn, khắp nơi chỉ thấy một mảnh tàn hoa, mấy cánh hoa lẻ tẻ còn sót lại trong gió lạnh sắp sửa rời cảnh.
Vào đông, người ra ngoài càng ít, Ngọc Phật Tự bị tuyết trắng đắp lên một tầng dày, lư hương ở Thất Bảo Tháp đều đã nguội lạnh.
Một đứa bé chạy đến trước mặt, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, hiếu kỳ nhìn hắn, nước mũi vì lạnh mà đông lại thành một đoạn dài. Đứa bé chắc cũng tầm bảy tám tuổi, giống như bản thân khi xưa, vậy nhưng vận mệnh lại hoàn toàn trái ngược. Phong Nguyệt kéo cao cổ áo, cố gắng hết sức che lại vết thương trên cổ, đã qua lâu như vậy, vết thương vẫn như cũ nhìn thấy mà giật mình. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt của đứa nhỏ, đôi mắt trong veo khiến cho người ta sợ hãi, hắn đi về hướng sâu trong rừng mai.
Chớp mắt một cái, dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ở sát bên cạnh một người khác, tay trong tay đi xuống từng bậc thềm dưới chùa, một người trong đó có vẻ ngoài cao lớn, cẩn thận ôm eo người còn lại. Người kia cất tiếng nói: “Ngươi lúc nào cũng coi ta như trẻ nhỏ, ta đã lớn như vậy rồi, còn đi không vững được sao?” Người kia không đáp lại, nhưng cánh tay ôm lấy y không buông xuống.
Phong Nguyệt đứng từ xa nhìn, chỉ thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790861/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.