Tuyết rơi lả tả bảy ngày, trời đất một mảnh trắng muốt, mãi cho đến mùng tám tháng chạp mới ngừng rơi.
Trời đông giá rét, lại không có ai ra ngoài làm việc, bọn họ cầm chút đồ vật trong nhà, trời còn chưa sáng đã đến trước tiệm gạo xếp hàng. Thiên hạ phân tranh, chiến loạn không dứt, cứ đánh qua đánh lại một năm, triều đình thắng ít bại nhiều, giá lương thực tăng lên gấp đôi, nhóm dân thường tầng đáy chỉ có một nguyện vọng là nhét đầy bao tử. Một người phụ nữ lớn tuổi mặt mày khắc khổ nắm tay bé gái, trong ngực lại ôm một đứa nhỏ hẵng còn say giấc, vô cùng chờ mong chen chúc giữa hàng ngũ đông nghịt người.
Chỉ chốc lát sau, chủ tiệm mở cửa ra, đám đông bắt đầu bạo động, chủ tiệm nhìn lướt qua đám đông dưới thềm, cầm một tấm biển treo lên trên rồi đóng cửa lại.
Mọi người vội vàng xúm lại, nhìn chằm chằm những con chữ như rồng bay phượng múa kia, người nhìn ta, ta nhìn người.
“Hôm nay bán hết”, trong đám đông có thiếu niên cất cao giọng nói, y mặc một thân áo lông chồn, khuôn mặt nhỏ rúc vào trong cổ áo lông, bên cạnh có một nam tử tuyệt sắc, khuôn mặt diễm lệ, vừa nhìn đã quên luôn mọi sự tầm thường, cách ăn mặc của hai người giống nhau, đứng cạnh nhau dính sát không rời.
“Vậy không phải là muốn lấy mạng chúng ta sao?” Người phụ nữ không nhịn được kích động nói lớn, bé gái cuộn mình trong chiếc áo rách, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô bé rụt rè cắn ngón tay út, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790862/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.