Triệu Luyện đứng trong phủ tướng quân, mặc một bộ quân trang với phần tay áo đệm lông, gã nhíu chặt lông mày. Trước mặt gã là mười sáu nhóm binh lính xếp hàng chỉnh tề, dưới ánh trăng không phát ra một tiếng động nào.
Ba tháng trôi qua, mười sáu đội tử sĩ lại lần nữa tay không trở về, Lý Tĩnh Huấn giống như một chiếc lá tùng rơi xuống biển lớn, biến mất không thấy bóng dáng. Trong lòng gã vô cùng lo lắng, nhìn đèn trong thư phòng suốt đêm không tắt, gã càng thêm lo lắng cho người kia. May mà, Quốc Tính gia có công bình định Ô Man, hai chân nhận qua đao kiếm, sau khi từ sa trường liều mạng trở về, triều đình thương cảm, hắn lại luôn tỏ ra trung lập, không bị bất cứ đảng phái nào lôi kéo nên được tân hoàng tín nhiệm. Ngay cả khi trấn áp Hồng Cân quân cũng không để hắn lãnh binh rời kinh, mà chỉ phụ trách thủ vệ kinh thành, bảo vệ an toàn cho hoàng thất.
Triệu Luyện nói với gã sai vặt ở cửa: “Các ngươi đợi chút nữa lại vào thu dọn một lượt, đêm nay tướng quân chắc sẽ nghỉ lại ở thư phòng” hai tên sai vặt gật đầu nhận lệnh. Đẩy cửa bước vào, thư phòng to lớn lạnh lẽo, bên trong chậu than chỉ còn lại chút tro than, Lý Húc Diễm lấy tay nâng trán, con mắt hơi khép lại. Triệu Luyện nhìn lướt qua đồ ăn nguội lạnh bên cạnh, gọi sai vặt ngoài cửa.
“Không cần phiền phức vậy, thế nào rồi?”
Triệu Luyện nghe thấy giọng nói ẩn chứa mệt mỏi, nhắm mắt nói: “Bọn thuộc hạ vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thai-tu-luu-lac-to-gia-cong-tu/2790863/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.