🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy chục toa xe chở tù nhân, người ở bên trong hàng rào gỗ bẩn thỉu đến nỗi không thể nhìn thấy thân phận lúc xưa.

Nghe nói quan viên lục bộ cửu khanh tam phẩm trở lên đều bị phán chém đầu, họ hàng trong tộc lưu vong ba ngàn dặm. Những người từng bị chèn ép, từng bị giáng chức được triệu hồi, phục hồi lại chức quan.

Yến Túc Tông vào một ngày nào đó không có điềm báo trước, long ngự tân thiên, không có người kế vị. Hoàng hậu một mực muốn buông rèm nhiếp chính, một mình thâu tóm quyền lực, cùng lục bộ thượng thư kết thành xã đảng đánh nhau như nước với lửa. Thế nhưng trong cung lại có người đào được một con rùa đá, bị sương gió nhiều năm ăn mòn, phía trên viết bốn chữ lớn: Chân long hồi cung. Nhất thời, lòng người liền động.

Không bao lâu, vị thái tử một năm trước đi vào đám cháy trước mắt bao nhiêu người vậy mà không chút xây xát nào xuất hiện trở lại, nghe nói, hoàng hậu ngồi ở phía sau rèm bị dọa vỡ mật ngay tại triều đường.

Quốc Tính gia dẫn đầu ba vạn tinh quân, bao vây Quang Minh điện, cầm trong tay di chiếu của Thánh tổ, từng bước một hộ tống tân quân đăng cơ.

Bách quan lễ bái, vạn vật tĩnh lặng.

Yến Ai Đế, niên hiệu Võ Đức, nghe nói lúc đó đại thần và hoàng đế tranh cãi hồi lâu, hoàng đế trẻ tuổi kiên quyết muốn dùng chữ Ai này. Y nói, dưới quyền lực, luôn có hàng triệu xác chết, máu chảy thành sông, nên nói quốc gia này bất hạnh, trẫm thương dân chúng nhiều gian khó, sâu xa mà than thở nhằm che đậy nước mắt.

Bách tính vây kín tại cửa Thái Thị, mấy chục người, một đầu xiềng xích, để chân trần, lần lượt bị áp giải ra, đã từng là người đứng trên vạn người, tiếng tăm tốt đẹp, tiền tiêu như nước, nắm giữ quyền sinh sát, một khi suy tàn trở thành tội nhân.

Phong Nguyệt bình tĩnh đứng giữa đám đông, nhìn từng khuôn mặt quen thuộc. Vương Hữu Trinh đã từng vì hắn vung tiền như rác, Lưu thị lang phong lưu thành tính, còn có người kia, Hoàng Hữu Vi, người mà hắn không muốn nhớ tới nhất, tóc tai gã bù xù, lưng đeo lệnh bài vong mạng. Đao phủ mặt mày dữ tợn lặng im, ánh sáng mặt trời giữa trưa, quan giám hình vừa cất lệnh, chém đầu người giống như chém một quả dưa thái một mớ rau chỉ trong một cái chớp mắt đã rơi xuống.

Đám đông ùa lên tranh giành, Phong Nguyệt xoay người, đi về hướng ngược lại, tuyết trên mặt đất đã tan, hắn ngẩng đầu một cái, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên mặt. Trong đầu giống như bắt được cái gì, căng đầy, lại giống như bay mất đi cái gì, trống rỗng.

Hắn đi trên đường lớn, chẳng có mục đích gì. Mùa đông trôi qua, mọi người tựa như đã chịu đựng qua được khổ nạn lớn nhất, nhao nhao đi ra đầu phố, cách đó không xa lều cháo được dựng lên, mười mấy cái nồi lớn, đám người tự động xếp thành hai hàng dài. Một lão nông sợ hãi dùng vạt áo lau tay, tiếp nhận cháo gạo nặng trĩu, phía trên bát cháo đạt một cái bánh mỳ, nước mắt lão nông tuân đầy mặt.

Rất nhiều người đều đang nghị luận, tân hoàng đăng cơ, quét sạch tham quan, trừng  phạt kẻ gian, trả lại của cải cho dân. Lều cháo giống như vậy cứ mười dặm lại có một cái, y còn hạ lệnh, tất cả ruộng đất của tham quan chia đều cho mỗi người sáu mẫu, dân thường có thể nhận đất dựa trên hộ tịch, hằng năm giao nộp bốn phần mười cho công quỹ là được, lưu dân tiện tịch có thể thông qua kiểm tra hoặc thử tay nghề đạt được thân phận, cũng có thể hưởng ruộng đất.

Sông Cửu Khúc cách đó, tân đế cùng Hồng Cân quân ngưng chiến, nghị hòa, nghỉ ngơi lấy lại sức.

Phong Nguyệt cũng hân hoan reo hò cùng mọi người, hắn sờ mặt một cái, thế nhưng cũng đã ươn ướt.

Hắn cứ đi tiếp mà không suy nghĩ gì, khi ngẩng đầu lên, biển hiệu treo cao kia là Nam Phong quán từng phong lưu một chốn.

Chỉ là giờ đã không còn náo nhiệt hào nhoáng như trước, những năm tháng sơn son thiếp vàng, hồng tụ chiêu treo đầy quán giờ đã là chuyện của quá khứ.

Phong Nguyệt ngừng lại một chút, vẫn là tiến vào trong, sảnh lớn trống rỗng, cả sảnh đường bày biện lộng lẫy giờ đã không thấy đâu, chỉ còn lại mấy cái bàn méo mó chất vào một góc, bốn phía đều tiêu điều hoang vắng.

Vũ đài cao bốn thước mơ hồ có thể nhìn ra cái bóng từng huy hoàng trước kia, quan nhân trẻ tuổi nhẹ nhàng nhảy múa, đôi mắt e lệ, nhất thời hoảng hốt, dường như đã trở lại mười mấy năm trước, thiếu xinh đẹp sợ hãi gảy đàn, mười ngón tay không có một ngón nào còn lành lặn.

Đây giống như đã là truyện của kiếp trước.

Hoa diên vĩ còn sót lại mấy cọng rễ cây, dưới giàn hoa, dường như còn lưu lại ấn ký màu đen, là nơi Tiểu Sơn từng dẫm mạnh chân xuống. Phong Nguyệt vu.ốt ve dấu vết nơi đó, đáy lòng phức tạp khó hiểu.

“Phong…Phong Nguyệt thiếu gia…”

Phong Nguyệt theo tiếng nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn, đỉnh đầu thắt búi tóc, giày đen, quần vải, dáng vẻ chỉnh tề, là Tiểu Nguyệt Nhi.

Hắn cười lên. Tiểu Nguyệt Nhi tiến lên hai bước, nước mắt lăn dài: “Thiếu gia…Người sống có tốt không? Ta rất nhớ người…”

Hai người trò chuyện, Phong Nguyệt biết được, sau khi vào xuân không bao lâu, Nam Phong quán không kinh doanh được nữa, tân hoàng đế ra lệnh, không cho phép mua bán trẻ con, trẻ con đã bị bán đi được trả về, hơn nữa còn trừng trị *****. Những người có tiền có thế trong lòng đều bàng hoàng, cẩn thận dè dặt hơn, Nam Phong quán dần trở nên vắng vẻ, cha lớn kiếm lời nhiều năm rồi, sớm đã đủ vốn, cũng không thèm đoái hoài đến nó nữa, về sau không còn thấy ông ta xuất hiện. Nghe người ta nói ông ta đi Nam Dương rồi, Vương ma ma bị vứt bỏ, ngày ngày đều mắng mỏ, mắng đến nỗi không dậy nổi giường nữa.

Quan nhân sai vặt trong quán hết người này rồi đến người khác rời đi, dần dần chỉ còn lại một vài người không muốn rời đi ở lại, mong có một nơi để che nắng chắn mưa.

Phong Nguyệt ở trong quán mấy ngày, sương phòng lúc trước bị dọn sạch, đồ vật lặt vặt tứ tán trên đất, hắn ngủ cùng Tiểu Nguyệt Nhi và Chiết Chi trên một cái giường gỗ lớn ở hậu viện. Ngửa mặt nằm trên giường lớn, ngắm nhìn ánh sao đầy trời, hắn lén lút mà nghĩ, ai sẽ biết tân quân anh minh trong miệng bách tính cũng từng có lúc chật vật như vậy chứ.

Chưa đến mấy ngày, đã có vị khách không mời mà đến.

Người đàn ông khóc lóc quỳ trên mặt đất, lôi kéo tay Chiết Chi: “Ngươi đi theo ta đi! Chân trời góc bể, chỉ có hai người chúng ta…”

Phong Nguyệt đi vào phòng khách, dùng ánh mắt hỏi thăm, Tiểu Nguyệt Nhi bĩu môi nói: “Cái tên họ Triệu trước kia…nghe nói cha vợ bị giáng chức, đày đi Trừ Châu, trước khi bị định tội, hắn vội vàng viết thư bỏ vợ, rũ sạch quan hệ, tránh thoát một kiếp.”

Mặt Chiết Chi đen một mảng, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên, y rút tay lại, lấy ra một cái bao vải từ trong ngực, hoa lan nền trắng, bóc ra từng lớp, lộ ra một cây trâm bằng gỗ đen, một đầu trâm khảm đá xanh điểm xuyết thêm một đóa hoa thược dược.

“Đây là thứ ngươi trúng bảng vàng năm đó tặng cho ta, ngươi nói sẽ dẫn ta đi, bảo ta đợi ngươi, ta vẫn luôn nhớ…”

“Hiện tại, trả nó lại cho ngươi, tình cảm từ nhỏ của chúng ta, thanh toán xong.”

“Mười ngón đan xen từ nhỏ đến khi già đi, người ta đã từng yêu sâu đậm, đến cuối cùng lại không đơm hoa kết trái.”

“Chỉ mong cả đời này, không còn gặp lại nhau.”

Tiểu Nguyệt Nhi cầm cây chổi lên, đuổi đánh gã ra ngoài: “Biến đi, đừng có tới nữa!”

Người đàn ông bị tát hai cái, ngã lộn nhào rồi chạy đi.

Tiểu Nguyệt Nhi cầm cán chổi, lau nước mũi, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng.

Chiết Chi cười, Phong Nguyệt cũng cười, ba người không nhịn được cười phá lên.

Chim tước ngoài cửa sổ bị dọa bay lên trời, đầu cành lay động, căn phòng khách vừa lớn vừa sâu, truyền đến từng hồi tiếng rượt đuổi vui đùa, có lẽ là nổi lên hứng khởi. Chiết Chi giẫm lên đài cao khiêu vũ, Tiểu Nguyệt Nhi ngó trái ngó phải trong đống đồ vật ngổn ngang, tìm ra một cây cổ cầm. Phong Nguyệt vui mừng khôn xiết, nhận lấy tỉ mỉ kiểm tra, dây cung hoàn hảo, lại cũng là một cây đàn quý, đầu ngón tay hắn nhẹ chuyển, âm luật xào xạc như ngọn gió dưới tán cây tùng vang lên.

Chiết Chi không ngừng chuyển động kết hợp với tiếng đàn, y cười ha ha không ngừng, trong mắt không có Nam Phong quán, không có Triệu Lang, dường như ngay cả vết sẹo trên mặt cũng không thấy nữa, y giơ cao hai tay, gió mát thổi lên áo bào của y, giống như một con chim nhỏ giương cánh bay về phía phương trời tự do.

Ba người đang ở bên này chơi đùa, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra, mười người mặc y phục quan sai xông tới, xếp hàng hai bên, người cầm đầu mở ra một bức tranh hỏi: “Người này là ngươi?”

Bên trong bức họa cảnh núi non biển lớn giữa sương mù biến ảo khôn lường, ‘tịnh đế’, ‘thu viễn’, dưới ánh trăng, có một nam tử áo xanh ôm đàn rẽ hoa vén liễu mà tới.

Phong Nguyệt tiến lên một bước cản trước mặt hai người đáp: “Phải.”

Người đàn ông cầm đầu giương tay lên một cái, hai bên trái phải tiến lên, áp giải hắn lên xe kín mui.

Mắt Phong Nguyệt bị che kín bằng vải đen, bên ngoài truyền đến tiếng hô quát, trên mặt đất chợt có xóc nảy, hắn đếm thầm trong lòng, đi đến cái hố thứ mười sáu, xe ngựa không có ý dừng lại, bước chân hơn mười vị sai dịch rơi xuống đất chỉ có một tiếng.

Đi về phía trước rời khỏi phố xá, tiếng người cũng dần bị bỏ lại sau đầu, con đường ngay ngắn bằng phẳng, hoàn cảnh lạ lẫm, là nơi hắn chưa hề đi qua, trong lòng Phong Nguyệt nổi lên cảm giác khác thường, chờ mong? Căng thẳng?

Không biết đã đi bao lâu, bị mắt bị tháo xuống, cái bóng mông lung trước mắt Phong Nguyệt dần tản đi. Mặt đất lát đá xanh như mới, trơn bóng đến mức có thể chiếu ra bóng người, trước mắt bày một chiếc bàn sách, giường lớn chạm trổ hoa văn, có một cái giá sách, còn lại chính là những bức tranh treo khắp phòng.

Tranh treo trên cao, chất đống ở trên bàn sách, còn có mấy cuộn tranh ngổn ngang xếp đống trên mặt đất. Trong tranh hoặc là tâm đầu ý hợp, hoặc là phẩy quạt thưởng trà, hoặc nằm yên, hoặc ngồi cao. Cả cung điện to lớn bị vô số bức tranh lấp đầy, ngay cả một bức giống nhau cũng không tìm thấy, người trong bức tranh tư thái mỗi bức mỗi vẻ, vẻ đẹp kinh diễm độc nhất, trên thế gian không có người thứ hai.

Nghĩ đến bức tranh ôm đàn dưới ánh trăng cũng là đến từ chỗ này.

Phong Nguyệt khóc không thành tiếng, vậy là đủ rồi, hắn thật sự rất thỏa mãn.

Một tiểu thám giám khom lưng cúi người, một đường từ ngoài đi tới: “Nô tài phụng mệnh, thay quần áo cho công tử.” Hai tay vỗ một cái, nội thị như nước chảy sắp xếp hai bên nào là thùng tắm, quần áo, xiềng xích, xích chân, mỗi một khuôn mặt đều bình tĩnh lạnh lùng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.