Quay về đến nhà Mục Tinh Dã mới nhớ ra mình loay hoay cả sáng chưa ăn gì. Canh hầm cho Ngôn Hòa hãy còn thừa lại ít, cậu xì xụp một lèo hết veo, li.ếm môi chóp chép, ra dấu khen ngợi tài nấu nướng của mình thêm lần nữa.
Lúc đại não phấn khích thì chẳng để ý người ngợm ra sao, hiện giờ bình tĩnh dần, cơn đau nhức nhối mới nối nhau ập đến. Cậu rửa tay rửa mặt, cẩn thận lên giường nằm, nhắm mắt lại.
Ngủ liền một mạch tới tận 3 giờ chiều, thức dậy xong cậu mò mẫm điện thoại dưới gối, gọi cho anh Cát.
4 giờ rưỡi chiều, anh Cát đứng hút thuốc ở cửa Soho chờ cậu như thường lệ.
"Đúng là không gì có thể lỡ làng cậu kiếm chác dù chỉ một tối." Anh Cát vứt đầu lọc đi, trêu cậu một câu.
Cậu đang đội mũ, ánh sáng lại tối nên anh Cát không phát hiện có gì bất thường, bước lên vỗ cái bốp vào vai cậu, cái vỗ này làm cậu ngã lăn ra đất.
"Anh Cát, anh nhẹ nhẹ thôi ạ." Mục Tinh Dã vội cười xòa cầu hòa.
Anh Cát biến sắc, kéo cậu đứng lên: "Làm sao thế?"
"Không sao, không sao," Mục Tinh Dã nói ngay, "tối qua gặp tí sự cố nho nhỏ ở UH ấy mà." Cậu kể lại giản lược sự việc hôm qua, nội dung về cơ bản xêm xêm với cách hiểu của quản lý Hà. Rồi cậu giải thích thêm, khách cũng chỉ nổi hứng nhất thời, về sau cậu tránh mặt kĩ hơn chắc sẽ không vấn đề gì lớn.
Hiện giờ quầy bar chưa có khách, anh Cát dẫn cậu ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-lam-giua-ban-ngay-co-ay-vua-di-vua-hat/2717932/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.