Nhậm Thời Vô bước đến gần, đưa điện thoại cho Ngôn Hòa bảo: "Rơi trên xe này."
Xong nghiêng đầu nhìn sang Mục Tinh Dã, khẽ gật đầu chào hỏi đối phương. Mục Tinh Dã mím môi, ánh mắt hơi tránh né song cậu vẫn nhỏ giọng gọi "Anh Thời Vô ạ".
Nhậm Thời Vô cũng không nói gì nữa, vẫy tay chào Ngôn Hòa rồi ra về.
Trải qua ngần ấy chuyện, anh ta không thù ghét Mục Tinh Dã như Giang Chử nhưng cũng chẳng thiện cảm là bao. Người này đuổi theo từ nghĩa trang sang đến công ty, rồi lại từ công ty về tận nhà, cảnh ngộ thay đổi mà da mặt vẫn cứ y nguyên.
Có điều xét cho cùng đấy là việc riêng của Ngôn Hòa, bạn bè như họ không nên can dự nhiều quá.
Gặp phải Nhậm Thời Vô, Mục Tinh Dã thấy đến tay chân mình cũng chẳng biết nên để vào đâu.
Việc có dũng khí đối diện với Ngôn Hòa không có nghĩa cậu sẽ có đủ dũng khí đối diện với những người khác bên cạnh Ngôn Hòa. Trông cậu có vẻ không biết sợ là gì, nhưng trớ trêu thay cậu lại sợ tất cả mọi thứ quanh Ngôn Hòa.
Chờ bình tĩnh lại rồi cậu mới phát hiện ra Ngôn Hòa vẫn đang nhìn cậu không hề chớp mắt, e là đã chứng kiến hết mọi sự hốt hoảng lúng túng của cậu.
"Em... thì là..." Cậu ấp úng hồi lâu, cuối cùng thốt ra một câu chẳng hề liên quan, "Cơm cà ri có ngon không ạ?"
Kể từ hôm đó, buổi trưa nào cậu cũng nấu đa dạng các loại món mang đến công ty cho Ngôn Hòa. Cậu không lên tầng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-lam-giua-ban-ngay-co-ay-vua-di-vua-hat/2717933/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.