Ngôn Hòa nghe thấy tiếng động bước vào đúng ngay lúc Mục Tinh Dã đang lăn từ trên giường xuống.
Cậu tỉnh dậy đã thấy Ngôn Hòa không còn đây. Tối qua giày vò đến tận gần sáng, về sau cuối Mục Tinh Dã còn không thốt được nên lời nữa, như con rối gỗ mặc cho người ta táy máy, thỉnh thoảng cậu sẽ duỗi tay ra níu cánh tay Ngôn Hòa nức nở nghẹn ngào xin tha, xong lại bị Ngôn Hòa dữ tợn đàn áp mất.
Cậu ngoan ngoãn khủng khiếp, Ngôn Hòa muốn làm gì cũng được, mãi rồi cậu mềm nhoẹt ra thành vũng nước, lúc Ngôn Hòa hôn cậu từ trên xuống dưới cậu còn cố ưỡn mình phối hợp theo bản năng. Xưa nay cậu vẫn luôn đối với Ngôn Hòa như thế, bất luận có ngọt hay đắng, miễn là anh cho cậu thì cậu sẽ đón nhận hết thảy.
Hồi xưa sự chấp thuận vô điều kiện ấy còn ẩn giấu phía dưới sự cao ngạo bừa bãi của cậu, dưới bề mặt thịnh thế thái bình của cậu, nay cuộc sống đã mài mòn hết những thừa thãi vẻ ngoài, cái sót lại vẫn cứ là lòng tín nhiệm và tình yêu tột độ trước Ngôn Hòa.
Gần như cả đêm cậu không ngủ, mà cũng cứ như suốt đêm chưa hề tỉnh, người ngợm không khác gì vừa chạy hết nguyên chặng marathon xong lại bị lôi ra bắt chống đẩy 100 cái, toàn thân đều cạn kiệt sức lực, cậu khó nhọc mò áo phông quần đùi quẳng ở cuối giường lên mặc vào, định đứng xuống mà không vững nên ngã lộn nhào ra sàn.
Thực sự là cậu định hạ cánh vững vàng rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-lam-giua-ban-ngay-co-ay-vua-di-vua-hat/2717952/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.