"Anh, anh muốn sao ạ?" Mục Tinh Dã hỏi một câu đã biết tỏng trong bụng.
Cậu không muốn cầu xin Ngôn Hòa thêm nữa, nhưng chẳng còn cách khác.
"Anh Ngôn, đừng thế mà... Lận đận mãi em mới tìm thấy được Đoàn Dương, anh không thể như thế..."
Không thể không để lại cho em một con đường sống nào.
"Muộn rồi." Ngôn Hòa nói.
Ngôn Hòa thả lỏng tay, Mục Tinh Dã lảo đảo loạng choạng lao ra bàn chộp lấy điện thoại. Cậu run tay ấn một dãy số, chuông reo 3 tiếng, đầu bên kia bắt máy.
Giọng Đoàn Dương vang lên, chắc là anh ta đang ngủ trưa dở, tiếng nói ngái ngủ có phần thắc mắc: "A Dã, sao thế, đã bảo là không có việc gì thì tránh đừng gọi cho chú mà?"
Chỉ trong đúng một khoảnh khắc Mục Tinh Dã đột nhiên hiểu ra điều gì đó, đầu óc cậu nổ rầm, mắc bẫy mất rồi.
Cậu quá tin tưởng Ngôn Hòa, chưa bao giờ tưởng tượng có một ngày Ngôn Hòa sẽ lừa mình.
Cậu lẩm nhẩm nỉ non vào điện thoại: "Chú Đoàn, đi mau..."
Cuộc gọi đã cúp máy mà cậu vẫn đang lơ ngơ, nhìn theo Ngôn Hòa bước lại gần, rút điện thoại của cậu ra.
Đến lượt điện thoại Ngôn Hòa vang lên, anh đang ở sát cạnh Mục Tinh Dã, cũng không giấu cậu mà ấn nghe luôn, âm lượng ở đầu bên kia không lớn lắm nhưng Mục Tinh Dã nghe thấy rõ mồn một. Đối phương báo đã rà soát được định vị của Đoàn Dương ở một tiểu khu hẻo lánh tại Thủ phủ, hỏi Ngôn Hòa có phải vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu không.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-lam-giua-ban-ngay-co-ay-vua-di-vua-hat/2717959/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.