Ngôn Hòa chưa bao giờ hỏi Mục Tinh Dã quãng thời gian tăm tối ấy đã xảy ra những gì.
Hôm đó Trần Ưng hỏi chuyện xong ra về, tầm mắt anh chỉ mới thoáng liếc qua cuốn sổ ghi chép trong tay Trần Ưng mà anh đã thấy không thể chịu nổi, hình như những con chữ trong ấy sẽ nhảy bổ ra, xúm quanh anh khóc than ai oán bất cứ lúc nào.
Anh đứng dưới tầng hút thuốc, điếu thuốc đã cháy tới tận đầu ngón tay mà anh vẫn vô tri vô giác, nhưng khói thuốc hun xộc vào mắt thì lại đau khủng khiếp, nước mắt ào ạt chảy giàn giụa khắp mặt.
Anh hận Vạn Khoảnh, còn hận mình hơn.
Nhưng anh không thể tan nát, muốn chữa lành được cho người yêu thì anh phải điều trị bản thân trước.
Anh tìm đọc một lượng lớn sách vở tài liệu liên quan đến sang chấn tâm lý, nghiên cứu hàng loạt trường hợp, từ khai thông tâm trí, phương pháp giải mẫn cảm cho đến can thiệp bằng thuốc, nhiều vô số kể.
Anh nghĩ, có tận ngần ấy bệnh nhân gặp phải sang chấn cực đoan rồi vẫn hồi phục được, chắc chắn A Dã của anh cũng có thể. Kể cả không được cũng chẳng sao, anh sẽ luôn luôn đồng hành bên cậu như hình với bóng, tuyệt đối không để cậu lẻ loi một mình nữa.
Ngôn Hòa nói rất nhiều, Mục Tinh Dã cứ lặng thinh suốt.
Đã từng có lúc giữa cả hai Mục Tinh Dã luôn là người nói, Ngôn Hòa thì trầm mặc. Giờ đây hoán đổi vị trí, cảm giác lực bất tòng tâm của kẻ lên tiếng quay lại phản đòn bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-lam-giua-ban-ngay-co-ay-vua-di-vua-hat/2717967/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.