Trong căn hộ độc thân trang nhã, trên bàn đã chuẩn bị sẵn rượu vang đỏ cùng đồ ăn khuya, dưới ánh nến, bầu không khí mập mờ.
“Hai ngày trước là ngày kỷ niệm kết hôn của anh, em làm anh về muộn,... cô Phương không tức giận chứ?”
“Vậy sao?” Ngụy Mân Tự đặt ly rượu xuống, nhướng mày nhìn cô ta.
Dưới đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu người của hắn, những chiêu trò nhỏ nhặt của Tô Nhu Uyển không còn nơi nào để che giấu được, cuối cùng, cô ta yếu ớt không xương mà trèo lên người hắn: “Mân Tự, em biết mình làm không đúng, nhưng vì em quá yêu anh, khống chế không được muốn anh ở bên cạnh em...”
Ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nặc trên người cô ta, Ngụy Mân Tự không hiểu có chút hoảng hốt, trước kia hắn không thích mùi nước hoa nhất, cho nên trên người Phương Gia Ý trước sau vẫn duy trì mùi thơm cơ thể tự nhiên.
Ngụy Mân Tự dùng sức lắc đầu, để gạt khuôn mặt tái nhợt và bướng bỉnh đó ra khỏi đầu, ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm, vòng tay ôm lấy Tô Nhu Uyển...
Một phòng kiều diễm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Mân Tự bỗng nhiên vì cơn đau dạ dày mà bừng tỉnh, hắn đứng dậy đi tới phòng khách, trong phòng bếp một bóng lưng đang bận rộn, mùi cháo kê tràn ngập căn phòng.
“Phương Gia Ý, cho nhiều đường một chút!” Ngụy Mân Tự theo bản năng mở miệng.
Tô Nhu Uyển dừng lại, quay đầu lại cười nói: “Mân Tự, anh tỉnh rồi.”
Ngụy Mân Tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-tinh-den-muon-to-thanh/1307168/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.