“Xưng tội là dành cho người có tội.
Thú tội là dành cho người phạm luật.
Nhưng tỏ tình… là dành cho kẻ lỡ sa vào tình yêu.”
– Trích từ lời của Baicha – Bàn tay của P’Newt đang siết chặt lấy cánh tay tôi, kéo mạnh tôi đi liên tục. Tôi buộc phải vừa đi vừa chạy theo sau anh. P’Newt vừa khỏe vừa đi nhanh, tôi hoàn toàn không thể chống lại. Tôi nhìn tấm lưng của P’Newt đầy bối rối và hoang mang. Anh bước thẳng một mạch, không hề ngoái lại, cũng chẳng để cho tôi có cơ hội hỏi hay nói điều gì. Anh kéo tôi đi mãi cho đến khi dừng lại ở một vườn nhỏ bên cạnh quán cà phê trong trường đại học. Đó là một công viên nhỏ, nơi sinh viên thường ra dạo chơi, nghỉ ngơi. Có hồ nước với cá bơi lội, có cây cối xanh rợp, có vài chiếc ghế đá lác đác. Vào ngày thường sẽ có sinh viên ra picnic, đạp xe hay chạy bộ. Nhưng hôm nay là ngày nghỉ, nên khung cảnh khá yên tĩnh. “P’Newt…” Tôi gọi khẽ. Giọng tôi hòa vào làn gió, xen lẫn với tiếng lá cây xào xạc. Chỉ có tiếng chim nhỏ vang vọng lại. Người con trai cao lớn phía trước vẫn im lặng, không đáp. Anh bước thêm vài bước rồi chậm dần, dừng lại dưới một gốc cây to. Tôi thở dồn dập vì phải vừa đi vừa chạy theo, có chút mệt. Khi anh buông tay tôi ra, tôi suýt nữa ngồi bệt xuống cỏ. Nhưng cuối cùng chỉ chống hai tay lên đầu gối, khom người xuống. P’Newt thì quay lại nhìn tôi, lông mày nhíu chặt, như đang bực bội chuyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tham-yeu-thi-phai-tha-thinh/2940224/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.