Nhìn đèn của phòng cấp cứu vẫn sáng, Hồ Cửu có dự cảm không lành.
Mà hiện tại vẫn chưa ai liên hệ với cha mẹ Dung Vị cả.
Hồ Cửu trong tình huống này không biết mở lời thế nào với cha mẹ Dung Vị.
“Cậu đi đón cha mẹ Dung Vị tới đây.
Tốt nhất đảm bảo an toàn cho họ.”
“Vâng”
Hữu Thủ nghe xong thì nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt Hoàng Đàn hơi nhíu lại.
“Tài xế gây tai nạn đâu?”
Rất nhanh mọi người cũng nhìn ra vấn đề, người gây tại nạn lại không thấy đâu.
“Điều tra đi!”
Hồ Cửu lạnh lùng nói.
Hoàng Đàn gật đầu rồi rời đi,
Mà lúc này Lục Thạc cũng nhìn ra được, Hồ Cửu dáng vẻ này vô cùng phong độ, cô lại nhìn thấy người thanh niên năm đó.
“Hồ Cửu… Anh có biết Dung Vị gọi tôi vì chuyện gì không?”
Anh nhìn Lục Thạc, lại nhìn phòng cấp cứu, trong lòng cũng phỏng đoán một hai có lẽ Dung Vị tìm đến Lục Thạc là vì mình.
Thay vì nói ra Hồ Cửu lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Rất nhanh, một bác sĩ đi ra.
Hồ Cửu lại gần hỏi.
“Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?”
Gương mặt lạnh nhạt nhưng ngữ khí vô cùng lo lắng.
“Vết thương nghiêm trọng, e rằng…”
Vị bác sĩ hơi ngập ngừng.
“Bác sĩ cứ nói.”
Ánh mắt Hồ Cửu trở nên lạnh lẽo.
“Tôi không nói trước điều gì.
Nhưng tình trạng của anh ta, nếu có thể qua khỏi cũng sẽ mất đôi chân.”
Nói xong bác sĩ nhanh chóng đi ra phòng vật tư cùng y tá.
Mà Hồ Cửu vô cùng thất thần, mất đi đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-long-o-re/2072483/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.