🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tất Loan Loan nói xong thấy Quan Ứng Quân đứng im không nhúc nhích, nghi hoặc gọi: "Quan sir?"

 

Quan Ứng Quân siết chặt ngón tay có phần cứng ngắc của mình, sau đó giơ tay nhận lấy tập tài liệu fax, nhanh chóng lật xem.

 

Những cảm xúc vừa bị lời lẽ bẩn thỉu của Lục Tiệm khơi lên vừa rồi đã hoàn toàn tan biến trong câu nói vô thức của Giản Nhược Trầm khi nãy.

 

Hắn lật từng trang với tốc độ nhanh chóng.

 

Giản Nhược Trầm hơi nghiêng đầu hỏi: "Thế nào?"

 

Quan Ứng Quân nói: "Dùng được."

 

Lời vừa dứt, trong chiếc TV cầm tay bên người vang lên nhạc dạo đầu của bản tin STN.

 

Chưa đầy hai giây, giọng nói của Trần Trúc Dao đã truyền ra từ loa.

 

"Chào mừng mọi người đến với khung giờ vàng của STN hôm nay, tôi là Trần Trúc Dao."

 

"Những tin tức chính hôm nay bao gồm..."

 

"Vụ buôn bán nội tạng người trái phép xảy ra tại bệnh viện quốc tế Hồng Kông đã bị cảnh sát triệt phá. Hung thủ đã bị bắt giữ và đưa về tổng cục cảnh sát Cửu Long."

 

Lục Tiệm quỳ trên sàn phòng thẩm vấn, nắm chặt chiếc TV cầm tay liên tục phát ra âm thanh, đầu óc quay cuồng, hơi thở nghẹn lại.

 

Sao lại đưa tin nhanh như vậy?

 

Sao những chính khách kia lại không ngăn cản? Chẳng lẽ bọn họ không sợ thân bại danh liệt sao?

 

Quá nhanh rồi, còn những thủ tục trước đây đâu? Sao không thực hiện nữa?

 

Trần Trúc Dao nhìn vào ống kính, "Sau đây là hình ảnh do phóng viên của đài chúng tôi ghi lại."

 

Trên TV, hình ảnh Liêu Nhạn Trù bị áp giải đến đồn cảnh sát lướt qua.

 

Trần Trúc Dao nói: "Bác sĩ Liêu Nhạn Trù tham gia vào hoạt động y tế bất hợp pháp, bị cáo buộc thực hiện 86 ca phẫu thuật cấy ghép trái phép, 43 lần truyền máu bất hợp pháp. Những người hưởng lợi chính từ vụ án này là các quan chức của chính quyền Hồng Kông Anh Quốc. Sau đây, chúng ta cùng xem bản ghi chép chi tiết do Tổ trọng án của Tổng cục Cảnh sát Cửu Long cung cấp."

 

"Xẹt——" Hình ảnh chuyển sang băng ghi hình.

 

Thậm chí STN còn chu đáo chú thích chức vụ hiện tại của những người này.

 

Người đầu tiên xuất hiện là Phó cục trưởng Cục an ninh Hồng Kông, Ban Gia Ngọc.

 

Ngoài màn hình, giọng nói của Liêu Nhạn Trù vang lên, "Ông Ban, bệnh thận của ông không thể kéo dài thêm được nữa, bên tôi đã tìm được nguồn thận cho ông, nhưng nguồn gốc... không được hợp pháp cho lắm."

 

Ban Gia Ngọc nói: "Sao? Lục Tiệm không dạy anh à? Mọi chuyện đều sẽ có người lo liệu cho anh."

 

Băng ghi hình chưa bị xử lý hoàn toàn, việc phát hết toàn bộ rõ ràng là không khả thi, nhưng STN đã lựa chọn năm gương mặt tiêu biểu. Chỉ chừng đó thôi cũng đủ dậy sóng dư luận.

 

Lục Tiệm hoảng hốt lắc lắc đầu.

 

Ban Gia Ngọc biết rõ trong phòng khám có gắn camera ghi hình 24/7, vậy mà vẫn nhắc đến tên hắn.

 

Chính là để đề phòng một ngày nào đó băng ghi hình bị công khai, nhà họ Lục lại phủi sạch quan hệ.

 

Cục An ninh...

 

Hắn nắm chặt chiếc TV di động, toàn thân run rẩy.

 

Tiếp theo...

 

Bộ trưởng Cục Chính trị của cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông.

 

Tổng Thư ký Cục Chính trị.

 

Chủ tịch Quỹ giáo dục Hồng Kông.

 

Lục Tiệm không dám nhìn nữa, hắn muốn đập vỡ thứ này, nhưng ngay cả sức để giơ tay lên cũng không có.

 

Hắn ngẩn người nhìn về phía Giản Nhược Trầm đang đứng cách đó không xa.

 

Mái tóc thiếu niên được chải chuốt ngay ngắn tỉ mỉ, ngay cả từng sợi đều gọn gàng buộc vào chiếc đuôi ngựa thấp.

 

Lục Tiệm nhìn chằm chằm, trong thoáng chốc cảm thấy dải lụa xanh đen đan xen giữa những sợi tóc kia chẳng khác nào một sợi dây thừng, siết chặt lấy cổ hắn.

 

Giản Nhược Trầm hơi nhước cằm: "Nhìn tôi làm gì? Xem tin tức đi."

 

Băng ghi hình đã phát xong.

 

Trần Trúc Dao nói: "Tiếp theo là danh sách các đối tượng liên quan đến vụ án mà cảnh sát cung cấp cho chúng tôi, Thanh tra cấp cao Lưu Kỳ Thương của ICAC phụ trách vụ này đã dẫn đội bắt giữ Phó Cục trưởng Cục An ninh Hồng Kông, Ban Gia Ngọc. Đây là đoạn ghi hình lúc đó."

 

Trong khung hình chập chờn, gương mặt Ban Gia Ngọc bình tĩnh đến lạ thường, như thể hắn đã đoán trước được ngày này sẽ đến. Hắn nhìn về phía micro mà phóng viên đưa tới, chậm rãi nói: "Lục Tiệm, tôi đã nói rồi, đừng để lại bất kỳ bằng chứng nào, cứ coi như chưa từng làm. Nhưng tiếc thay, cậu quá tham lam."

 

Tham lam thu lại băng ghi hình, và sử dụng nó làm con bài mặc cả uy h**p chính phủ Hồng Kông.

 

Lục Tiệm bỗng chốc không còn nghe thấy gì nữa.

 

Tiếng ù tai nhói buốt như một mũi kim, đâm thẳng vào màng nhĩ hắn.

 

Hắn lắc mạnh đầu, cố gắng tập trung, rồi mới nhận ra giọng nói của Trần Trúc Dao vang lên mơ hồ từ chiếc TV xách tay.

 

"Chắc hẳn mọi người rất tò mò về cái tên thường xuyên được nhắc đến trong những lời khai của các phạm nhân."

 

"Lục Tiệm, con trai thứ hai của Lục Cảnh Thâm. Là chủ mưu trong vụ buôn bán và sử dụng m* t** tại Thiên Tuyền Đô.

 

Chủ mưu trong vụ buôn bán m* t** của Trần Hà Đường.

 

Người chịu trách nhiệm chính trong vụ tụ tập sử dụng m* t** tại quán bar 1892, chủ mưu vụ tài xế taxi thuê sát thủ giết người.

 

Chủ mưu trong vụ chế tạo m* t** ở Cửu Long Thành Trại.

 

Chủ mưu vụ cướp phà đặc biệt nghiêm trọng lần đầu vào tháng 11 năm 1992, tham gia vào hàng loạt vụ án hình sự bạo lực khác."

 

"Nhờ sự phối hợp giữa Ủy ban Độc lập Chống th*m nh*ng và Tổng khu Cảnh sát Cửu Long, hiện đã đóng cửa một cơ sở buôn bán nội tạng và buôn người thuộc sở hữu của Lục Tiệm, một cơ sở kinh doanh dược phẩm sinh học trái phép, 8 quán KTV thu nhập bất hợp pháp, 12 trung tâm massage khiêu dâm, đồng thời điều tra số tiền trốn thuế và gian lận lên đến hơn 1 tỷ."

 

"Ngay trước đó, đài chúng tôi nhận được tin từ Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế và Trung tâm Quốc gia Trung Quốc, xác nhận Lục Tiệm còn bị tình nghi buôn lậu m* t** và cổ vật, mang những món đồ khai quật trái phép từ nội địa đến Hồng Kông bán đấu giá với giá cao, khiến hàng loạt di vật quý báu của Trung Quốc chảy vào Anh Quốc."

 

"Đài chúng tôi sẽ tiếp tục theo sát vụ án này, phóng viên sẽ phỏng vấn trực tiếp ICAC, Tổng khu Cảnh sát Cửu Long và Tòa án. Chúng tôi cam kết đưa tin minh bạch, công bằng và khách quan."

 

"Chương trình Thời sự Giờ Vàng STN hôm nay đến đây là kết thúc. Sau đây sẽ là những tin tức khác, tôi là Trần Trúc Dao."

 

"Tạm biệt."

 

Bản nhạc chuyển tiếp nhẹ nhàng vang lên từ chiếc TV.

 

Thân thể Lục Tiệm khẽ lung lay.

 

Bản tin thậm chí còn tuyên bố sẽ phỏng vấn trực tiếp tòa án... Giản Nhược Trầm thật sự quá tàn nhẫn.

 

Cậu không chừa cho hắn bất kỳ đường lui nào.

 

Lục Tiệm chống tay lên bàn thẩm vấn, gắng gượng đứng dậy: "Cậu có biết làm vậy sẽ đắc tội với bao nhiêu người không? Tôi chết rồi, cậu cũng đừng mong có kết cục tốt!"

 

Giản Nhược Trầm cười nói, "Muốn thắng thì đừng sợ thua chứ."

 

Cậu nhún vai, "Chính phủ Hồng Kông Anh Quốc sắp phải đối diện với sự truy trách từ nội địa, bọn họ còn lo cho mình chưa xong, tôi thấy mình vẫn ổn đấy chứ."

 

Cậu vừa dứt lời.

 

Phòng nghỉ của Tổ trọng án cách đó không xa vang lên tiếng reo hò như muốn lật tung cả mái nhà.

 

"Oaaa—!"

 

"Phát xong rồi phát xong rồi! Phát xong xuôi rồi!"

 

"Sướng á!"

 

"Oa oa oa, năm năm rồi."

 

"STN, ánh sáng của giới truyền thông!"

 

"Nếu không có Giản Nhược Trầm, ai dám phát loại chuyện này chứ? Quá lợi hại."

 

"Ồ yeah!"

 

"Oaaaaa—!"

 

Tiếng la hét vô nghĩa vang vọng khắp tổ trọng án, Lâm Nhã Chi lớn tiếng quát: "Dù có vui mừng đến đâu cũng không được chạy trong hành lang!"

 

Quan Ứng Quân nhặt chiếc TV rơi trên sàn, lạnh lùng nói: "Toàn bộ sở cảnh sát khu vực Cửu Long, thậm chí cả nội địa đều sẽ bảo vệ Giản Nhược Trầm."

 

Lồng ngực Lục Tiệm phập phồng dữ dội.

 

Mắt hắn đỏ ngầu, cơ mặt co giật đến mức không thể tạo nổi biểu cảm gì, vừa đau khổ vừa thảm hại.

 

Tim nguội lạnh lòng như tro tàn.

 

Quan Ứng Quân giơ xấp tài liệu trên tay lên, ánh mắt sắc bén: "Chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng. Anh nói hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đáng tiếc quá, Lục tiên sinh."

 

"Cuối cùng thì anh vẫn chọn sai đường."

 

 

Tất Loan Loan không kiềm chế nổi sự phấn khích, xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, rồi nhảy hai vòng trong văn phòng đội A.

 

Trọn 5 năm theo đuổi vụ án, cuối cùng...

 

Cuối cùng cũng kết thúc rồi!

 

Cô theo đuổi vụ án này từ năm 22 tuổi đến 27 tuổi, dành trọn cả thanh xuân cho nó.

 

Tất Loan Loan dùng mu bàn tay lau lau mắt.

 

"Đừng dùng mu bàn tay lau chứ, mất vệ sinh lắm." Trương Tinh Tông đưa cho cô một tờ khăn ướt sạch, "Dùng cái này đi."

 

Tất Loan Loan nhận lấy, cười nói: "Sao cậu lại ở đây?"

 

Trương Tinh Tông gãi đầu, "Lén ăn lạp xưởng nướng ấy mà. Quan sir chắc chắn sẽ không ăn, nên tôi ăn giúp phần của anh ấy luôn. Mà này, trong phòng thẩm vấn thế nào rồi?"

 

Tất Loan Loan nghĩ nghĩ: "Chỉ miêu tả bằng lời thì không đủ để diễn tả cảm giác đó đâu, đến lúc xem băng ghi hình thẩm vấn anh sẽ hiểu. Lục Tiệm thực sự phát điên rồi... nhưng Quan sir và Giản sir thì rất lợi hại."

 

 

Trong phòng khách nhà họ Lục, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên dồn dập.

 

"Lão gia ngất rồi!"

 

"Mau! Bình oxy!"

 

Lục Vinh đứng trên hành lang tầng hai, hạ mắt nhìn xuống dưới. Bên cạnh hắn là Giang Hàm Dục với gương mặt vẫn còn tái nhợt.

 

Một người hầu mặc đồng phục vội vàng chạy lên tầng hai, lo lắng hỏi: "Đại thiếu gia, lão gia ngất xỉu rồi, bây giờ phải làm sao đây?"

 

"Ngất thì đưa đến bệnh viện chứ còn gì nữa. Sao hả? Tôi là bác sĩ chắc?" Lục Vinh liếc xéo người hầu một cái, "Kêu người mang ít champagne và nước ép lên đây."

 

Người hầu ấp úng nói: "Nhưng... tình hình bây giờ, bên ngoài biệt thự đầy rẫy phóng viên chực chờ, trong bệnh viện cũng chắc chắn có cánh truyền thông mai phục, chuyện này..."

 

Lục Vinh khẽ nhếch môi cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Cậu không hài lòng với sắp xếp của tôi à?"

 

Người hầu lập tức im bặt, cúi đầu thấp đến mức cằm gần như chạm vào cổ.

 

"Đi đi." Lục Vinh thản nhiên nói, "Nể tình cậu đã ở bên cạnh lão gia lâu năm, tôi sẽ không truy cứu."

 

Người hầu cảm kích đến mức suýt khóc, vội vàng cúi đầu thật sâu: "Cảm ơn đại thiếu gia, cảm ơn đại thiếu gia!"

 

Hắn ta chạy xuống dưới, tập hợp những người hầu khác đưa Lục Cảnh Sâm đến bệnh viện. Chờ đến khi nhóm người rời đi.

 

Lục Vinh mới nhìn về phía quản gia, nhẹ nhàng bâng quơ: "Gã người hầu vừa rồi, đuổi việc đi."

 

Giang Hàm Dục nuốt một ngụm nước bọt.

 

Con người Lục Vinh đúng là hai mặt, so với Lục Tiệm còn đáng sợ hơn.

 

Lục Vinh nhận ly champagne từ quản gia, rót thêm một ly nước ép cho Giang Hàm Dục, "Cheers."

 

Giang Hàm Dục mỉm cười, nâng ly cụng với hắn, "Chúc mừng nhé, gia chủ tương lai của nhà họ Lục."

 

Lục Vinh nhấp một ngụm champagne, khóe môi khẽ nhếch: "Vẫn là cậu thức thời nhất."

 

Cái tên người hầu kia cứ mãi gọi hắn là "đại thiếu gia".

 

Sao nào? Chẳng lẽ từ nay về sau, nhà họ Lục còn có một người thừa kế thứ hai sao?

 

Trái tim Giang Hàm Dục vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Rời khỏi Lục Tiệm, rốt cuộc cậu ta cũng không còn phải thấp thỏm lo sợ từng ngày nữa.

 

"Anh không định xử lý dư luận bên ngoài à? Sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông chắc chắn đã loạn cả lên rồi, cổ phiếu của nhà họ Lục phải làm sao đây?"

 

Lục Vinh thản nhiên đáp: "Rớt giá chứ gì, đúng lúc để tôi mua vào giá thấp."

 

Hắn lắc nhẹ ly rượu, champagne trong ly khẽ nghiêng, khiến Giang Hàm Dục bỗng dưng nhớ đến đôi mắt của Giản Nhược Trầm.

 

Lục Vinh khẽ cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Lỗ là chuyện của Lục Cảnh Sâm, đâu phải của tôi. Càng nhiều người bán tháo, thì người của tôi càng mua được nhiều."

 

Hơi thở của Giang Hàm Dục khựng lại.

 

Chẳng trách Lục Vinh vẫn luôn bàng quan đứng ngoài cuộc, hắn để mặc cảnh sát nhổ bỏ Lục Tiệm là để giành lấy vị trí gia chủ!

 

Nhưng làm vậy rất dễ bị phản tác dụng...

 

Giang Hàm Dục siết chặt ly thủy tinh trong tay.

 

Lục Tiệm đã trở nên vô dụng rồi, cậu ta cũng không thể kiểm soát nổi tập đoàn khổng lồ kia nữa, mà bán cũng không bán được.

 

Cậu ta phải phụ thuộc vào người khác...

 

Không còn lựa chọn nào khác.

 

Cái thế giới này, chẳng để ai có quyền tự quyết cả.

 

Giang Hàm Dục nhớ đến gương mặt của Giản Nhược Trầm, khẽ nhắm mắt lại.

 

Cậu ta thật sự rất ghen tị, rất muốn trở thành Giản Nhược Trầm.

 

Nửa năm trước, trong trường, chẳng ai thích Giản Nhược Trầm cả, nhưng bây giờ thì sao?

 

Tất cả đều thay đổi rồi.

 

Trong phòng khách, chiếc TV vẫn chưa tắt.

 

Bản tin sau giờ vàng vẫn tập trung đưa tin về nhà họ Lục.

 

Phóng viên nói: "Tôi hiện đang ở bên trong sàn giao dịch chứng khoán Hồng Kông, có thể thấy các nhà đầu tư đang hoảng loạn, hiện trường chật kín những người muốn bán tháo cổ phiếu của tập đoàn Lục thị với giá thấp—"

 

"Tôi muốn hỏi vị lão tiên sinh này, lúc mua vào ông có từng nghĩ đến tình huống ngày hôm nay không?"

 

"Mưu mô quá! Toàn bộ tiền dưỡng lão của tôi đều đầu tư vào đây, ai mà ngờ chuyện này lại xảy ra chứ! Tôi tin tưởng vào danh tiếng của tập đoàn Lục thị nên mới chọn đầu tư, bây giờ thì sao, ôi trời ơi..."

 

 

Bên trong sở cảnh sát.

 

Giản Nhược Trầm ngồi trong phòng nghỉ, mắt dán vào bản tin trên màn hình, rồi gọi điện cho La Bân Văn: "Cổ phiếu của STN, có thể phát hành thêm một ít cổ phiếu lẻ giá thấp không?"

 

La Bân Văn bất đắc dĩ nói: "Tiểu thiếu gia, xem ra đi theo cậu làm việc, tôi phải gọi thêm vài người nữa rồi."

 

Giản Nhược Trầm cười nịnh nọt: "Chú La à, giúp cháu một chút đi, cháu hoàn toàn không rành mấy chuyện này mà."

 

Cậu ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cha nuôi, con cũng không muốn thấy các cổ đông lỗ nặng đến mức phải leo lên sân thượng đâu, đến lúc đó truyền thông lại đổ lỗi cho cảnh sát máu lạnh... Nhỡ đâu ảnh hưởng đến danh tiếng của STN và truyền thông Condenut thì phải làm sao..."

 

La Bân Văn thở dài bất đắc dĩ: "Được rồi, được rồi, tổ tông nhỏ của tôi."

 

Quan Ứng Quân vừa vắt xong ly nước cam thì thấy Giản Nhược Trầm cúp máy, trên mặt mang theo nét cười thư thái. Hắn đưa ly nước cam qua.

 

"Cảm ơn." Giản Nhược Trầm nhận lấy, miệng khe khẽ ngân nga vài nốt nhạc: "Đô đô, đô đô đô đô!"

 

Quan Ứng Quân lắng nghe một lúc, phát hiện cậu đang ngân câu cuối trong bài "Nghĩa Dũng Quân Tiến Hành Khúc"—"Chúng ta muôn người một lòng".

 

Hắn bật cười, ngồi xuống bên cạnh Giản Nhược Trầm, nhấp một ngụm cà phê, rồi mở miệng định nói gì đó. "Em..."

 

Giản Nhược Trầm nghiêng đầu: "Hửm?"

 

Lúc này trong phòng nghỉ không còn ai, mọi người đều kéo nhau về chỗ ngồi, khoác vai nhau cười nói ăn mừng. Cả Tổ trọng án tràn ngập tiếng reo hò phấn khởi.

 

Quan Ứng Quân xoay ly cà phê nóng trong tay giữa những tiếng cười rộn ràng, cuối cùng lắc đầu: "Không có gì."

 

Giản Nhược Trầm không hiểu, chỉ ừ một tiếng, cúi đầu uống nước cam, lẩm bẩm: "Hôm nay cam chua quá."

 

"Thật à?" Quan Ứng Quân cầm ly nước cam lên, đưa tới môi nhấp một ngụm, khẽ nói: "Ngọt mà."

 

Giản Nhược Trầm khựng lại một thoáng, rồi đột nhiên bật dậy: "Không có gì... Chúng ta về làm báo cáo, chuẩn bị hồ sơ truy tố đi."

 

Tiếng bước chân có chút hỗn loạn.

 

Quan Ứng Quân nhìn theo bóng lưng cậu.

 

Trong đầu toàn là hình ảnh vành tai đỏ bừng của cậu thiếu niên.

 

Giản Nhược Trầm mới đi được mấy bước thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau. Ngay sau đó, cổ tay cậu bị một bàn tay thô ráp nắm chặt.

 

Nhiệt độ từ chỗ tiếp xúc không ngừng truyền đến.

 

Cậu quay đầu lại: "Anh..."

 

Nhưng Quan Ứng Quân đã lên tiếng trước, giọng khàn khàn: "Báo cáo rất đơn giản, có người làm rồi. Tôi đưa em đến một nơi."

 

Mùi bưởi thanh mát phảng phất quanh chóp mũi hắn, làm lung lay những kiên trì và lý trí hắn vốn giữ. Trong phòng thẩm vấn, chỉ một câu nói đơn giản của cậu thiếu niên cũng đủ để phá vỡ mọi nhẫn nhịn và tự chủ lâu nay.

 

Quan Ứng Quân khẽ nói: "Chúng ta nói chuyện một chút."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.