Quản lý nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Giản Nhược Trầm siết chặt ngón tay đang cầm túi giấy, quay đầu đối diện ánh mắt với ông ta. Người đàn ông kia có ngoại hình hơi mập, đôi mắt nhỏ nheo lại, lóe lên vẻ cảnh giác và toan tính.
Không biết từ lúc nào, bốn năm nam tu sĩ đã tụ tập xung quanh, vây kín góc nhỏ này, chẳng còn kẽ hở nào.
Bề ngoài Giản Nhược Trầm vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng cậu, tim đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
Với ngần ấy ánh mắt đang theo dõi, cậu hoàn toàn không thể âm thầm lấy bất cứ thứ gì ra từ túi giấy vốn được niêm phong cẩn thận!
Làm bộ làm tịch cũng không xong.
Phải làm sao đây?
Chỉ trong chớp mắt, lòng bàn tay Giản Nhược Trầm đã rịn mồ hôi.
Quan Ứng Quân vươn tay lấy lại túi giấy, ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng nhìn thẳng người quản lý: "Thuốc em tôi uống, tuyệt đối không được để người ngoài chạm vào."
Người quản lý vẫn không chịu buông tha, "Tôi chỉ cần nhìn qua, không nhất thiết phải động vào."
Ở đây, thuốc đều được đóng trong các túi niêm phong nhỏ trong suốt, dán nhãn và liều lượng rõ ràng, liếc mắt là thấy.
"Chỉ cần đổ ra cho tôi xem một chút là được. Đây là quy định của chúng tôi, mong cậu đừng làm khó tôi."
Quan Ứng Quân khẽ cười lạnh, vươn chân móc lấy chiếc xe lăn kéo lại bên người, sau đó mở rộng miệng túi giấy, đổ toàn bộ vật bên trong ra mặt ghế.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839755/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.