Quan Ứng Quân dùng ngón cái xoa nhẹ mu bàn tay Giản Nhược Trầm, nghiêng đầu liếc nhìn những cửa tiệm ven đường.
Lúc này đang giữa trưa, ánh nắng xuyên qua những tòa nhà san sát nhau, chiếu rọi lên các khung cửa sổ, phản chiếu ánh sáng vàng chói mắt.
Biển hiệu sơn đỏ nền trắng, có cái mới cái cũ, đèn neon bên trên bị ánh mặt trời chiếu vào tản ra một tầng màu xám trầm lặng. Khung sắt đỡ biển hiệu bị gió mưa ăn mòn, vết gỉ loang lổ trên nền trắng, để lại những đốm gỉ pha trộn đỏ vàng.
Thời tiết nóng nực vô cùng, nhưng con phố thương mại ở Vịnh Đồng La lại náo nhiệt lạ thường. Càng đi về hướng trung tâm thương mại, người lại càng đông, có một vài phụ nữ người Anh chống dù che nắng, đi giày cao gót, mặc váy sát nách mát mẻ, tay xách đủ loại túi giấy lớn nhỏ, bước chân lóc cóc trên nền gạch lát của phố đi bộ.
Quan Ứng Quân nắm tay Giản Nhược Trầm, hai người nhanh chân len vào đám đông, bước gấp về phía trung tâm thương mại, rẽ vào một tiệm trang sức nối liền với khu mua sắm.
Giản Nhược Trầm lợi dụng nhân viên bán hàng và khách che khuất, lén lút liếc ra ngoài: "Bảo Gia Vân không theo kịp, hắn dễ bị cắt đuôi vậy à?"
"Hắn không bám sát thật. Bảo Gia Vân vừa từ Anh về Hồng Kông, chưa quen với tình hình bên này, nếu không chắc chắn sẽ thận trọng hơn nhiều." Quan Ứng Quân vừa nói vừa lấy ra túi niêm phong nhỏ bỏ danh thiếp vào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-tham-bi-van-nguoi-ghet-dung-tien-ty-mua-long-nguoi/2839813/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.