Ánh nắng chói chang xua tan mây mù, mùa xuân đến khiến cho băng tuyết đều tan chảy.
“Ta nhìn thái độ của phụ hoàng, cũng không phải là muốn che đậy chuyện đó, có lẽ lão nhân gia cũng đang chờ chúng ta giúp người nhổ cái gai trong tim.” Tần Lam Nguyệt nói tiếp: “Đông Phương Lý, chúng ta đi thăm hài tử đó được chứ?”
Đông Phương Lý không đáp lại.
Nàng kinh ngạc cúi đầu xuống, thì thấy hắn đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.
“Ngươi đang nhìn cái gì?” Tân Lam Nguyệt có chút xấu hổ, lấy tay che mắt hắn lại: “Mặt ta nở hoa rồi sao?”
Đông Phương Lý hồi phục tinh thần.
Bấy giờ hắn mới nhận ra mình đã nhìn chằm chằm nàng quá lâu, khế họ vài tiếng: “Ngươi vừa nói gì?”
“Ta muốn gặp hài tử đó.
Tần Lam Nguyệt nói: “Từ nhỏ Lão Cửu đã không có mẫu thân, phụ hoàng lại thờ ơ với đệ ấy, ta không thể tưởng tượng được hoàn cảnh hiện tại của hài tử đó ra sao”
Nếu nàng không biết gì thì cũng không sao cả.
Nhưng nếu nàng đã biết rồi thì dù là một khắc thôi, nàng cũng không thể đợi được.
Nàng vén tấm màn lên, lạnh lùng nói: “Phu xe đại ca, hồi cung Tử Vũ.
“Lão Cửu không ở trong cung.
Đông Phương Lý nói.
“Không ở trong cung?”
“Xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên phụ hoàng sẽ không để Lão Cửu trong Hoàng cung, Lão Cửu được bố trí ở Hành cung cách Hoàng cung khoảng hai mươi dặm”
“Cách hai mươi dặm còn có Hành cung?”
“Nằm ở trí ngoài cùng của Hoàng cung, chúng ta gọi đó là Hành cung,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/than-y-vuong-phi-qua-kieu-mi/1305151/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.