Những năm tháng mai danh ẩn tích, ta đã học được cách nói dối mà mặt không đổi sắc. Ta rất giỏi nói dối.
Ta lừa ma ma, lừa nương nương, lừa quan binh, lừa sơn tặc, lừa Yến Đế, lừa Yến Từ và cả Yến Trạm.
Nhìn hai huynh đệ bọn họ lục đục với nhau, tranh đấu đến vỡ đầu chảy máu, chỉ để làm bệ đỡ cho ta bước lên ngai vàng.
Ngày xưa, ta là một kẻ tị nạn may mắn trốn thoát, là dược liệu bị Yến Đế vứt bỏ, là cung nữ nói dối như cuội, là kẻ đồ tể không thể nói.
Giờ đây, ta là ngư ông đắc lợi, là chim hoàng tước đê tiện hèn hạ, người cười cuối cùng là người thắng.
Ngày mai, ta sẽ là chủ nhân của giang sơn này, là quân chủ của Đại Yến!
Yến Đế bệnh nặng, Đại Yến cũng bệnh nặng, ta phải cắt bỏ khối u thối rữa bám vào Đại Yến.
Ta muốn thiên hạ này vẫn còn công đạo, ta muốn sinh linh không còn oán thán lầm than.
Ta muốn mỗi người đều an cư, mỗi người đều lạc nghiệp. Khi ta leo lên đỉnh cao quyền lực, ta sẽ tái tạo vinh quang của Đại Yến.
Ta muốn, quyền lực.
Đó là con đường lớn của ta. Bất kể ai, đều phải vì con đường lớn của ta mà nhường đường.
Dù đó là Xuân Lan, là Đức Hải, dù họ đã bảo vệ ta, đến ch cũng không tiết lộ sự thật, dù họ như cha mẹ của ta, cứu ta, nuôi ta, yêu thương ta, cho ta một mạng sống thứ hai.
Dù lòng ta tràn ngập đầy bi phẫn, dù trái tim ta bị rỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-dao-sac-ben-nhat-ren-jian-fei-liao/1763762/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.