10 năm trước, Mạnh Doãn Đường 9 tuổi, vừa mới bắt đầu biết thẹn thùng.
Đó là một ngày đầu mùa hè, sau giờ ngọ, nàng cùng thứ muội Dĩ Vi đang chơi đá cầu trong sân của hậu viện tam phòng, Nhã An Nhã Hân của chính phòng mang nha hoàn chạy tới nói: “Thất nương Thất nương, Lâm Phong ca ca tới rồi, nói có đồ tốt muốn đưa cho ngươi, ngươi mau tới đi”
Mạnh Doãn Đường đưa tay lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Thật không? Ở chỗ nào?”
“Ngay trong vườn”
Mạnh Doãn Đường đi theo các nàng tới hoa viên trong Hầu phủ, từ xa đã thấy dưới tán cây dâm bụt tươi tốt trong sân đang đông nghịt người, đều là lang quân tiểu nương tử của các phòng.
Hạ Lâm Phong ngồi trên tán cây, mặc cẩm bào cổ tròn thêu hoa sen bằng chỉ vàng bạc, trong tay cầm một khối mã não màu đỏ chơi đùa, nghiêng mặt nhìn về phía xa, không phản ứng.
Dưới tàng cây, tất cả tiểu nương tử tiểu lang quân đều ngước mắt lên nhìn hắn.
“Thất nương tới, Thất nương tới!”
Hắn nghe được động tĩnh, lúc này mới cúi khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan rõ ràng xuống, nhìn Mạnh Doãn Đường đang đỏ mặt trong đám đông.
Mạnh Doãn Đường ngẩng đầu, giương mắt nhìn hắn.
Đáy mắt hắn điểm nụ cười, nhưng vẫn bộ dạng cao cao tại thượng, mở miệng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Cũng không biết gọi à”
Mọi người cùng nhìn nàng, Mạnh Doãn Đường cảm thấy rất xấu hổ, cúi đầu ngập ngừng: “Lâm Phong ca ca…”
“Học tiếng muỗi kêu à?” hắn bất mãn.
“Lớn tiếng chút, lớn tiếng chút!” dưới tàng cây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756658/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.