Hạ Lệ quay lại nhìn nàng.
“Tổ mẫu ta nói, nếu ta nói hết mọi chuyện với chàng, bà sẽ giả bệnh để hãm hại mẹ ta, ta nên làm gì bây giờ?” Mạnh Doãn Đường lo lắng hỏi.
Hạ Lệ ngửa mặt lên trời thở dài, kéo nàng vào trong ngực, điểm tay lên trán nàng nói: “Khi nào thì đầu óc nàng mới thanh tỉnh được một chút? Nàng nói mọi chuyện với ta, chính là ân nhân của Hạ Lệ này, lão thái bà có mấy lá gan mà dám xuống tay với mẹ của nàng? Bà ta dám giả bệnh, ta làm cho bà ta ‘ốm chết’ luôn, nàng tin không?”
Mạnh Doãn Đường xoa xoa cái trán, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện là được rồi, làm sao phải động tay động chân với ta…”
Hạ Lệ không nói gì, xoay người tiếp tục đi.
Mạnh Doãn Đường tiếp tục nói: “Chàng vừa nói ta là ân nhân của chàng đúng không? Ta có thể xin chàng đáp ứng một việc được không?”
Hạ Lệ ngoái đầu liếc nàng: “Cả đời không qua lại với nhau?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nàng ngượng ngùng nói: “Không phải, ta nghĩ, chàng có thể tạo áp lực với tổ mẫu ta, để bà đừng nhúng tay vào hôn sự của ta nữa được không?”
Giọng Hạ Lệ khinh bạc: “Muốn thành thân cùng ai? Sợ bà không đồng ý à?”
“Chính là bởi vì ta không muốn thành thân với ai, mới sợ bà ỷ vào thân phận trưởng bối ép ta phải xuất giá” nhớ tới sắc mặt kia của tổ mẫu, Mạnh Doãn Đường lại bực mình.
“Từ hôm nay trở đi, nàng có thể coi như bà ta đã chết”, giọng Hạ Lệ bình thường trở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756680/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.