Nắng chiều chìm trong ngọn núi phía xa, tiếng trống đóng phường vang lên trong con hẻm tối tăm.
Mạnh Doãn Đường nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt sâu thẳm không một nụ cười, trong bụng lo lắng, không biết mình lại đắc tội hắn chỗ nào, ngập ngừng hỏi: “Lâm Phong ca ca, sao chàng lại ở đây?”
Hạ Lệ nhìn nàng, mỗi khi nàng ở bên cạnh người khác luôn là vui vẻ tươi cười, mỗi lần gặp hắn là bộ dạng cẩn trọng kinh hoảng, hắn đáng sợ như vậy sao?
“Nhận được nhạn chưa?” hắn kìm nén sự khó chịu trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Mạnh Doãn Đường sửng sốt một lát, sau đó kịp phản ứng, giơ ngón tay lên nói: “Mới vừa rồi con nhạn kia, là chàng…”
“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ trời xanh nghe tiếng, biết nàng cần nhạn, cố ý để một con bị thương trước mặt nàng?”
Mạnh Doãn Đường: “…”
“Nhạn là ta đưa đến, nàng định lấy gì báo đáp ta?” Hạ Lệ hỏi.
Mạnh Doãn Đường: “…” hôm qua đưa ngựa đưa vòng thì không đòi báo đáp, hôm nay chỉ đưa con nhạn thôi lại đòi, chẳng lẽ vừa rồi thấy Thiệu lang quân giúp nàng bắt nhạn nên tức giận?
Nghĩ tới đây, nàng lén nhìn trộm biểu cảm của hắn, cảm thấy mình nghĩ rất có lý liền xoay người bảo hai nha hoàn: “Các ngươi qua bên hẻm kia trước chờ ta”
Sau khi Tuệ An và Hoà Thiện đi xa, Mạnh Doãn Đường ngước mắt nhìn Hạ Lệ nói: “Lâm Phong ca ca, nếu không, chàng cũng không cần cưới ta đi. Chuyện này đối với cả hai chúng ta mà nói, ta cảm thấy cũng thật khó khăn”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756689/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.