Mạnh Doãn Đường về nhà, cũng không đi nội đường gặp Chu thị mà chạy thẳng tới phòng mình, nhào lên giường.
Một lúc sau Chu thị tới, chưa vào cửa đã nghe Mạnh Doãn Đường đang cãi nhau với con anh vũ Thải y.
Thải y: “Ngươi vừa khóc, vừa khóc, chính là một đứa nhỏ hay khóc”
Mạnh Doãn Đường thanh âm nức nở mắng: “Ngươi học ai tốt không học, lại đi học hắn? Ta nuôi ngươi 10 năm rồi mà vẫn không ngoan. Ngậm cái mỏ chim lại!”
Thải y: “Ta cứ không đó, cho ngươi tức chết, cho ngươi tức chết!”
Chu thị nghe vừa bực mình vừa buồn cười, đi vào trong phòng nói: “Đây là thế nào? Đang yên lành đi Đông thị mua anh vũ, sao lại khóc quay về?”
Mạnh Doãn Đường lấy tay áo lau nước mắt, bò từ trên giường dậy, ngồi ở mép giường khẽ gọi mẹ.
Chu thị ngồi xuống bên cạnh, khẽ vén lại tóc mai cho nàng, hỏi nhỏ: “Xảy ra chuyện gì? Có người khi dễ con à?”
Mạnh Doãn Đường lúc đầu còn ngại ngùng không định kể với Chu thị chuyện Hạ Lâm Phong cù chân mình, nhưng không chịu nổi những câu hỏi lo lắng của Chu thị, liền rơi nước mắt nói: “Hắn cố ý làm con sợ, con chỉ muốn đạp hắn một cước, lại đạp không tới, hắn bắt chân con, cù vào lòng bàn chân con, con nhột không chịu nổi, nằm lăn lộn trên giường, còn nói rất nhiều… rất nhiều lời lấy lòng hắn, rất chật vật… Hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì. Mẹ, hắn thật đáng ghét, con không muốn gả cho hắn!”
Chu thị cảm thấy, cái này cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756692/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.