Mạnh Doãn Đường vừa mới tỉnh, lại bị giật mình hoảng sợ, đầu óc như có hồ nhão, nào nhận ra được đây là giọng ai? Muốn kêu nhưng bị tặc nhân bịt miệng lại càng hoảng sợ, vừa giãy dụa vừa đánh vào mặt hắn.
Tặc nhân rít lên một tiếng, tay kia nắm được móng vuốt nhỏ hung dữ của nàng, giọng giận dữ: “Ta là Hạ Lệ”
Mạnh Doãn Đường: “…”
Tuệ An ngủ ở phòng ngoài cũng bị kinh động, bưng giá nến vội vã đi vào, vòng qua bình phong thấy có nam tử ngồi ở cạnh giường thì giật mình, nếu không phải Hạ Lệ kịp thời quay đầu lại, chắc đã hét lên.
“Hạ, Hạ đại tướng quân, ngài đang làm gì?” May mà Tuệ An phản ứng nhanh, nhưng kinh hoàng đến mức nói cà lăm.
Hạ Lệ buông Mạnh Doãn Đường, tức giận nói: “Đưa thức ăn đêm cho nương tử nhà ngươi!”
Qua ánh nến, Tuệ An nhìn thấy gò má hắn có mấy vết cào rướm máu: “…”
“Để nến đó, ra ngoài ngủ tiếp, nơi này không cần ngươi phục vụ”, Hạ Lệ phân phó.
“Không muốn”, Mạnh Doãn Đường trên giường kêu.
Hạ Lệ quay đầu nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường lại rúc vào trong chăn, mái tóc đen phủ lên gối, chỉ để lộ ra đôi mắt lóng lánh như sóng nước nhìn hắn nói: “Chàng đi đi, ta không muốn ăn đêm”
“Ăn hay không không phải do nàng. Mau dậy đi, nếu không ta vén chăn”, Hạ Lệ tức giận nói.
Mạnh Doãn Đường tức giận, lại sợ không dậy hắn sẽ vén chăn thật, liền nói: “Ta muốn ngồi dậy, chàng ra ngoài trước”
Hạ Lệ bước ra ngoài bình phong, Mạnh Doãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756693/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.