Lúc Mạnh Doãn Đường tới phòng ngủ của Hạ Lệ, thấy hắn nằm trên giường, hai mắt hơi khép, dưới mắt có quầng thâm, sắc mặt tái nhợt tiều tuỵ, trên mặt còn mấy vết cào của nàng tối qua, yếu ớt mà chật vật, hình dáng như không thể cứu vãn.
Ước chừng nghe được động tĩnh nàng vào phòng, hắn mở mắt xoay đầu lại, ánh mắt đã mất phong thái ác liệt của những ngày qua, lung lay chập chờn như ngọn nến có thể tắt bất cứ lúc nào.
“Nàng sao lại tới đây?” hắn thấp giọng hỏi.
Miệng Mạnh Doãn Đường mím chặt, thiếu chút nữa khóc lên, nước mắt vòng quanh, ngồi ở mép giường, khịt mũi hỏi: “Chàng sao lại như vậy? Kêu y sư tới chưa?”
“Đừng lo lắng, ta không sao, bị thương nhẹ mà thôi”, giọng Hạ Lệ suy yếu an ủi nàng.
“Như vậy còn nói không sao, như thế nào mới gọi là có chuyện?” Mạnh Doãn Đường không nhịn được lấy khăn tay lau nước mắt, khoé mắt hồng hồng: “Cuối cùng là bị thương chỗ nào? Y sư nói sao?”
“Bị thương ở ngực, y sư nói, dưỡng thương thôi”
Bị thương ở ngực, đó là nơi trọng yếu. Cái gì gọi là dưỡng thương thôi? Chẳng lẽ sẽ chết?
Mạnh Doãn Đường đứng ngốc ở đó, nước mắt như không có điểm dừng cứ thế rơi xuống.
Hạ Lệ kia vẫn còn nói: “Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng không muốn gả cho ta cũng đúng, nếu gả, nói không chừng một ngày kia sẽ là quả phụ”
Mạnh Doãn Đường khóc hu hu nói: “Chàng sẽ không chết…”
“Nếu ta không chết, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
Mạnh Doãn Đường đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thanh-mai-giang-nam-mai-ngac/2756695/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.